Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

"Đại ca, vừa nãy bọn em đã dò xét một chút, chỉ có con đường này lên núi được thôi, những đường khác đều không thể đi được, quá dốc.”

Trong lòng Johan nghẹn một cơn tức giận, hôm nay bọn họ đến tìm Tôn Tử Phàm là muốn đàm phán trong hòa bình, bởi vì thứ kia rất trong trọng đối với bọn họ, hơn nữa bây giờ cũng đã biết thân phận của Tôn Tử Phàm rồi, nếu quá cứng rắn thì bọn họ có thể không phải là đối thủ của Tôn Tử Phàm.

Dù sao nơi này không phải địa bàn của bọn họ, ở trên địa bàn của người ta mà cứng rắn với người ta, hiển nhiên sẽ phải chịu không ít thiệt thòi.

Vậy nên sau khi bàn bạc, bọn họ quyết định tới tìm Tôn Tử Phàm để bình tĩnh nói chuyện một lần, dù sao giữa bọn họ cũng chẳng có ân oán gì quá lớn.

Chẳng qua Tôn Tử Phàm chỉ cầm nhầm cái USB này thôi, hiện tại anh ta vẫn luôn giải mật mã, có lẽ là tò mò về nội dung bên trong.

Mọi người đều lăn lộn trên cùng một đường, nên chắc cũng không làm ra chuyện bán đứng gì.

Nhưng Johan đã quên, ngay từ đầu bọn họ và Tôn Tử Phàm đã không cùng một đường, vậy nên Tôn Tử Phàm hoàn toàn không cố kỵ trong phương diện này.

Nếu như anh ta thật sự giải mã ra được nội dung bên trong USB, vậy có tung mấy thứ đó ra ngoài hay không, hoàn toàn dựa vào tâm trạng của anh ta.

Nếu ngày nào đó tâm trạng anh ta không tốt lắm, mà phần nội dung bên trong lại vừa khéo xuất hiện trong tư liệu của cục cảnh sát nước ngoài, vậy đấy chính là ý muốn của anh ta.

Tung ra hay giữ lại, tất cả đều dựa vào tâm trạng của anh ta.

"Đại ca, đại ca, anh em có phải có một cái công tắc ngay trên góc trái cửa không?"

Johan nhìn lên, đôi mắt khẽ híp lại.

Đúng là có công tắc, nhưng lại là công tắc trong hộp điện.

"Đi, mày đi kéo cái công tắc kia xuống thử, xem điện trên cổng có biến mất không.”

Nghe vậy, một người bên cạnh bất giác nuốt nước miếng, có ai biết chút gì về kiến thức vật lý không?

Bên trên cái công tắc kia không có điện đấy chứ?

Nếu có điện, chẳng phải anh ta chạm vào sẽ bị chết đứng luôn à?

Ngay lúc tất cả đang cảm thấy rất khó xử, ánh mắt mọi người lập tức nhìn sang người vừa mới chỉ ra công tắc, nếu anh ta là người chỉ ra, vậy để anh ta đi thử mới đúng chứ.

Cuối cùng Johan không nhịn được mà lấy điện thoại  và gọi cho Tôn Tử Phàm. Nhưng khi nhìn thấy tín hiệu trên điện thoại của mình, sắc mặt lập tức tối sầm lại.

Nơi này cũng đâu phải là vùng núi xa xôi hẻo lánh gì, tại sao ngay cả tín hiệu điện thoại cũng không có?

Có phải lúc mua nơi này, Tôn Tử Phàm chưa từng kiểm tra vị trí không vậy?

Chỗ này không phải nơi quá hẻo lánh, nhưng lại không có chút tín hiệu nào, quả thật khiến người ta cảm thấy rất kì lạ.

Buồn bực cất điện thoại, cửa không vào được thì thôi, bây giờ ngay cả điện thoại cũng không gọi được.

Từ lúc sinh ra tới nay, đây là chuyện nghẹn khuất nhất mà ông ta từng gặp.

Một đàn em chạm vào công tắc kia, phát hiện bên trên không bị nhiễm điện.

Cánh tay run rẩy ấn xuống, cửa phát ra một tiếng động nhỏ rồi chợt mở ra hai bên.

Đàn em rất vui mừng, quay đầu lại nhìn Johan: "Đại ca đại ca, thế mà cổng mở ra rồi!”

Hóa ra công tắc này không phải là công tắc tắt dòng điện trên cửa, mà là công tắc mở cổng.

Bình thường những cánh cổng như này đều được điều khiển từ xa, chắc là sợ không mở được nên mới thiết kế một cái công tắc như vậy ở chỗ này.

Trước mắt Johan lập tức sáng ngời, dần lộ ra dáng vẻ tươi cười.

Ở cái nơi xó xỉnh này, có khi buổi tối cũng chẳng có con quỷ nào muốn tới thăm, không biết thiết kế một cánh cổng như vậy làm gì nữa, chắc là giống với suy nghĩ của ông ta, đề phòng kẻ thù!

Hai người da đen dẫn đầu đi vào, nhưng dường như cảm nhận được gì đó nên vội vàng lùi ra ngoài.

Johan nhíu mày, lại làm sao nữa vậy?

Không phải vẫn còn cơ quan nào khác nữa đấy chứ?

Tính cảnh giác của Tôn Tử Phàm đúng là nặng thật.

"Đại ca, e là chúng ta không thể đi vào rồi, trừ khi có người bên trong tắt đống tia hồng ngoại chằng chịt này, mà có lẽ tia hồng ngoại ở đây đã qua cải tiến, nếu không lực công kích sẽ không thể lớn tới mức này.”

Sau khi nói xong, người mặc đồ đen nhìn thoáng qua phần quần áo bị rách trên cánh tay mình.

Ngay cả quần áo cũng có thể làm rách, vậy nếu tiếp tục đi vào, có thể cơ thể sẽ thật sự bị thương.

Rầm!

Johan đấm một quyền vào mui xe, đúng là khiến ông ta tức chết mà, ông ta chưa từng gặp phải chuyện vào nghẹn khuất như này. Cứ tưởng mở cổng ra được là mọi chuyện sẽ thuận lợi, kết quả còn đặc biệt làm cái gì mà tia ngoại màu đỏ, có phải dư tiền không có chỗ tiêu không?

Nếu nhiều quá không biết chỗ tiêu, sao không chia một ít cho ông ta đi?

Nếu đi con đường này lên, ít nhất cũng phải đi hơn 1500 mét, mà trên 1500 mét này, chỗ nào cũng được bắn tia hồng ngoại, hơn nữa đều là phiên bản tăng cường cải tiến nữa chứ!

Bọn họ muốn đi tìm người, chứ không phải đi xuống suối vàng!

Điện thoại lại không có tín hiệu nên không thể trông chờ vào vào điện thoại. Hôm nay gặp phải vấn đề nan giải như vậy, đây là cố ý khảo nghiệm bọn họ ư?

Hay là Tôn Tử Phàm cảm thấy bọn họ tới để tham gia chương trình vượt ải cực hạn nào đó?

Bọn họ không cần thể diện à?

“Thôi, hôm nay chúng ta quay về trước, dù sao tao cũng không tin Tôn Tử Phàm sẽ mãi mãi ở trong đó không ra, chỉ cần cậu ta vừa đi ra, chúng ta lập tức giết chết!

"Đại ca, hình như Tôn Tử Phàm không dễ giết như vậy đâu, anh ta là thiếu chủ của Thanh Môn hội, nếu anh ta chết thật, vậy là bên chúng ta đang gây chiến với bên bọn họ. Đến lúc đó để mấy người xem trò vui kia nhặt được đồ, ngược lại hai bên chúng ta đều bị thua thiệt.”

Johan không khỏi cắn răng, ánh mắt lạnh lùng nhìn tên đàn em đang nói kia, chẳng lẽ ông ta lại không hiểu những đạo lý này sao?

Nếu tính cách của ông ta thuộc loại dễ xúc động, vậy ông ta cũng không thể lên được vị trí hiện tại.

"Đừng nói nhảm nữa, mau rút lui trước đi, sau này chúng ta lại đến tìm cậu ta nói chuyện đàng hoàng, chắc là vết thương của cậu ta vẫn chưa ổn."

Nói xong, Johan lập tức lên xe rời đi.

Đám đàn em cũng không tụt lại phía sau, trật tự lên xe rồi rời đi.

Sau khi họ đi, cánh cổng từ từ đóng lại.

Mà ở trong phòng làm việc, trên trán Tôn Tử Phàm đã toát hết mồ hôi, một mình đối phó với ba người có hơi khó khăn, nhưng anh ta cảm thấy mình có đủ thực lực để đấu với bọn họ.

Mấy ngày nay anh ta vẫn luôn tự tìm tòi, nếu không có ba người này quấy nhiễu, anh ta đã giải được mật mã này từ lâu rồi!

Bây giờ vẫn còn thiếu một chút là có thể giải được, thật sự chỉ thiếu một chút nữa thôi.

Mười, chín, tám... Ba, hai, một!
Advertisement
';
Advertisement