Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

Trở về bên cạnh anh, muốn làm gì cũng được?

Câu này nói ra đúng là đơn giản dễ dàng, đây rõ ràng không phải là chuyện không thể.

“Anh cảm thấy lời nói của anh có độ tin cậy là bao nhiêu?”

Độ tin cậy?

Chẳng lẽ cô thật sự không hề tin tưởng anh à?

Hơi thở ấm áp phả vào mặt cô, khiến trong lòng cô bỗng dưng hơi căng thẳng, đây đã không phải lần đầu tiên gần nhau, nhưng trong lòng vẫn không thể kìm được có chút ảo giác căng thẳng.

Khẽ quay đầu của mình đi, nhưng người đàn ông ở trước mặt nãy cứ mãi không ngừng tới gần, cuối cùng không thể nhịn được nữa gầm nhẹ một tiếng.

“Mẹ kiếp nhà anh, buông tôi ra, nói chuyện thì nói cho đàng hoàng, động tay động chân làm gì?”

“Anh đâu nào động chân? Tay của anh cũng không được xem là nhúc nhích mà, chỉ dừng ở đây thôi. Muốn anh buông em ra cũng không phải không được, anh muốn biết người đàn ông sau lưng em rốt cuộc là ai thôi. Và có đồng ý trở về bên cạnh anh hay không!”

Cái chân dài của Tô Thanh Anh vươn ra sau rồi đá thẳng vào lưng của Nguyễn Hạo Thần, nhưng sự việc không như cô dự đoán. Nguyễn Hạo Thần nên ngã sang một bên mới đúng, tại sao cứ phải ngã lên người cô?

Điều này khác với những gì cô dự đoán!

Nguyễn Hạo Thần đè trên người cô, nở nụ cười xấu xa, trong đôi mắt kia lộ ra vài phần hững hờ.

“Gấp gáp để anh ôm ấp yêu thương như thế à? Hay nên nói em muốn để chúng ta xảy ra một vài chuyện thân mật hơn!”

Tô Thanh Anh hận không thể tát anh một tay, lời nói này đúng là không biết xấu hổ!

“Nếu anh còn muốn nói chuyện đàng hoàng thì anh đứng dậy trước đi, ở trên còn có một đứa nhóc, nếu đột nhiên đi xuống nhìn thấy chúng ta thế này thì không hay chút nào.”

“Anh nghĩ vừa rồi chúng ta đã nói xong mọi chuyện rồi, đã không còn bất kỳ chuyện gì có thể nói nữa. Có lẽ em có thể cân nhắc đến điều kiện của anh, dù sao việc nghiên cứu này rất quan trọng.

Nhưng không có chuyện gì quan trọng bằng em, cho nên em có thể nghiêm túc suy nghĩ về lời nói của anh. Còn về đứa nhỏ thì thằng bé đang làm bài tập nên chắc hẳn sẽ không xuống đây, làm bài tập cần phải tập trung.”

Nhưng hai người họ cũng đã quên mất, Tô Cảnh Nhạc chỉ là học nhà trẻ thôi, căn bản không có bất kỳ bài tập nào để làm.

Ở trong trường, giáo viên dạy các bạn nhỏ một số bài tập nhỏ thủ công, còn những bài tập về nhà thì hoàn toàn không có.

Vì vậy đứa nhỏ ở đâu có bài tập để làm chứ?

“Cho dù bây giờ hai người đang làm cái gì thì con cũng đã nhìn thấy cả rồi. Mẹ ơi, mẹ đã quên rồi sao, con chỉ mới học nhà trẻ thôi cho nên không thể nào sẽ có bài tập để làm, nếu chơi game máy tính thì con lại cảm thấy quá nhàm chán.”

Thân hình nhỏ bé của Tô Cảnh Nhạc ngồi trên bậc thang, hai tay chống lấy cằm của mình, trên khuôn mặt nhỏ lại lộ vẻ đang xem phim.

Đột nhiên cảm thấy đàn ông và phụ nữ cũng là sinh vật ăn ở hai lòng, cậu bé cũng đã ngồi ở đây lâu như vậy rồi, tại sao Nguyễn Hạo Thần còn không đứng dậy khỏi người của mẹ, định đè tới khi nào thế?

Dường như Nguyễn Hạo Thần cũng phát hiện được điều gì đó, nhanh chóng đứng dậy khỏi người Tô Thanh Anh, vẻ mặt rất không tự nhiên, cái tay kéo lại bộ vest hơi nhăn của mình.

“Theo sự miêu tả của tâm lý học, khi con người cực kỳ không tự nhiên thì đôi mắt sẽ có trạng thái né tránh, cũng chính là con ngươi chuyển động không ổn định, nhìn đâu cũng thấy ngại.

Và cái tay sẽ vô thức kéo quần áo của mình hoặc là sẽ tỏ ra hơi bối rối, cũng chính là không chỗ để đặt, đồng thời sắc mặt cũng tỏ ra khá kỳ lạ.”

Tô Thanh Anh: …

Nguyễn Hạo Thần: …

Thằng nhóc này đi học tâm lý học khi nào vậy?

Có thể nhớ kỹ thân phận của bản thân cậu bé được không, cậu bé chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi, học nhiều kiến thức như vậy làm gì?

Trẻ con thì nên có dáng vẻ của trẻ con, không thể tỏ ra trưởng thành như thế!

“Ngài Nguyễn hiện đang đứng ở đó có biểu hiện như vậy, chắc hẳn đã làm chuyện sai trái gì đúng không?”

Anh đâu nào có làm chuyện gì sai trái chứ?

Chẳng qua chuyện vừa rồi là để cậu bé không hiểu lầm, thằng nhóc thối này vậy mà lại lấy tâm lý học để khịa anh, điều này hơi quá đáng rồi.

Nhưng phải thừa nhận rằng cái đầu nhỏ này của cậu bé thật sự rất thông minh, học cái gì cũng rất dễ dàng, nhập môn cũng rất nhanh.

Chỉ xét về việc cậu bé học cơ sở kỹ thuật Hacker với Tôn Tử Phàm, cái đầu nhỏ này của cậu bé suy nghĩ rất nhanh, người ta thường nói là một số thiên tài tương tự như vậy.

Quả nhiên là giang sơn đời nào cũng có người tài!

“Nếu đã không có bài tập để làm thì cái bụng nhỏ có đói không? Mẹ nấu cơm cho con ăn được không?”

Tô Cảnh Nhạc gật đầu, có nghĩa là được.

Đôi chân ngắn từ trên cầu thang đi xuống từng bước một, thành công đi tới trước mặt Tô Thanh Anh.

“Mẹ ơi, vừa rồi người đàn ông này đã bắt nạt mẹ  phải không? Mẹ không cần phải sợ chú ấy, nếu chú ấy bắt nạt mẹ thì mẹ chớp mắt, nếu không có bắt nạt mẹ thì mẹ cứ gật đầu là được.”

Cạn lời trợn mắt, thằng nhóc thối này có phải rảnh rỗi quá rồi không? Đây là di chứng của việc xem quá nhiều phim truyền hình à?

Thật sự tưởng rằng đây là hiện trường bắt cóc à?

Quay người đi thẳng vào nhà bếp, tiếng lạch cạch bắt đầu vang lên, sắp nấu cơm rồi.

Sau đó một lớn một bé cứ nhìn chằm chằm vào nhau như vậy trong phòng khách, Tô Cảnh Nhạc phá vỡ bầu không khí như vậy trước.

“Chú thành thật giải thích cho con nghe vừa nãy có phải chú đã bắt nạt mẹ của con không?”

“Con đừng hiểu lầm có được không? Vừa nãy bố đâu có bắt nạt mẹ của con, bố mẹ chỉ là đang chơi một trò chơi hỏi nhanh đáp nhanh, kết quả là mẹ của con đã thua thôi!”

Tô Cảnh Nhạc nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ: “Cũng đã nói đừng xem con là đứa trẻ ba tuổi có được không, chú tưởng rằng chú nói thì con sẽ tin à? Nếu chú thật sự là một người đàn ông thì hãy phân cao thấp với con đi!”

Nguyễn Hạo Thần nhíu mày, nhìn cậu bé với ánh mắt hứng thú.

Thế là một lớn một nhỏ ngồi trước TV, phía dưới bắt đầu xuất hiện màn hình trò chơi, Tô Cảnh Nhạc và Nguyễn Hạo Thần đang cầm tay cầm chơi game, game này thuộc kiểu game đánh đấm.

Nguyễn Hạo Thần nhướng mày: “Bố chưa từng chơi qua game này, có phải con đã chơi rất lâu rồi không? Phía trên còn giữ kỷ lục chơi game của con, thành tích trông không tệ.”

Khi nghe anh nói điều này thì Tô Cảnh Nhạc lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo.

Những kỷ lục này rất khó mới có được, đôi khi các đấu sĩ ghép trận quá lợi hại, việc thao tác không đấu lại được đối phương, cho nên những kỷ lục này vốn không dễ dàng như thế.

Quay đầu nhìn anh thách thức, khuôn mặt bánh bao nhỏ đó ít nhiều cũng có chút kiêu ngạo.

“Nếu chú chưa từng chơi game này thì chú có thể sẽ thua đấy, con chính là một vị vua siêu cấp trong game này, chú xem cũng nhìn thấy xếp hạng bảng điểm của con rồi chứ, con lợi hại như vậy đấy!”

Nguyễn Hạo Thần gật đầu, phải thừa nhận rằng thành tích game của cậu bé rất lợi hại, đầu óc của thằng nhóc này thật sự không đơn giản bình thường. Khi người ta đang xem một số phim hoạt hình thì cậu bé đã đang chơi loại game của người lớn này, quan trọng là còn đứng đầu bảng điểm.
Advertisement
';
Advertisement