Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

Lâm Tiêu vẫn cứu anh ta ra, điều kiện để ra khỏi đây chính là đồng ý làm cho cô ta bất cứ chuyện gì.

Phương Tử Nhu bây giờ hoàn toàn khác biệt với Phương Tử Nhu trước kia, tính cách trở nên vô cùng tàn nhẫn, có lẽ vì cô ta mất đi hai chân hay vì nhiều lý do nào khác.

"Tất nhiên tôi nhớ rõ mình đã hứa chấp nhận mọi điều kiện cô đưa ra, nhưng tôi chỉ nói ra ý kiến của mình thôi mà, cô cần gì phải kích động như thế.

Cho dù có bảo tôi làm mấy chuyện phạm pháp, tôi cũng không thể từ chối. Cô cứu tôi ra chẳng qua cũng vì những việc này, cho nên tôi đồng ý không chút do dự."

Nét mặt Phương Tử Nhu rất hung ác, nhìn chằm chằm Tiêu Bảo Văn bằng ánh mắt sắc bén: "Tôi cứu anh ra khỏi tù, tính mạng anh bây giờ là của tôi. Nếu không có tôi thì có lẽ anh sẽ ở trong đó suốt đời hoặc bị những phạm nhân khác hành hạ đến chết!"

Tiêu Bảo Văn biết bình thường những người bị giam suốt đời đều bị phạm nhân trong tù hành hạ, vì bọn họ nghĩ rằng những ai lãnh án chung thân hay tử hình đều từng làm chuyện tội ác tày trời.

Cho nên những phạm nhân bị phán án tử hình sẽ bị tra tấn bằng rất nhiều thủ đoạn khác nhau!

Những kẻ bị giam trong tù đều không có gì tốt, vì vậy thủ đoạn bọn chúng dùng cũng hết sức tàn nhẫn.

"Tôi đều hiểu mấy lời cô nói, không cần nhắc tôi cũng nhớ thân phận của mình. Do đó, cô có chuyện gì muốn sai tôi làm thì cứ nói thẳng, tôi sẽ đi hoàn thành!"

Kể cả giết người phóng hỏa...

Nếu không có Phương Tử Nhu thì anh ta chẳng khác gì người chết!

Đôi môi đỏ mọng của Phương Tử Nhu nở nụ cười tàn độc, dáng vẻ dữ tợn khiến đường nét trên gương mặt cô ta trở nên vặn vẹo, đồng thời mang thời mang theo sự độc ác khiến người ta run rẩy.

"Đương nhiên tôi có việc muốn sai anh đi làm. Tôi muốn anh giết chết hai mẹ con Tô Thanh Anh."

Dựa vào cái gì hai mẹ con bọn họ có thể ung dung tự tại vui vẻ ở bên ngoài? Mà cô ta thì phải nằm trong bệnh viện chịu sự hành hạ của bệnh tật, còn bị Nguyễn Hạo Thần ghét bỏ, cô ta không cam lòng!

Cho nên cô ta muốn hủy hoại hai mẹ con bọn họ!

"Nhưng trước tiên anh giúp tôi chuẩn bị hộ chiếu xuất ngoại và một số giấy tờ chứng minh thân phận, sau đó làm giả giúp tôi một thân phận khác..."

Phương Tử Nhu làm vậy cũng vì đề phòng bất trắc, lỡ Tiêu Bảo Văn hành động thất bại, cô ta có thể bỏ trốn bất cứ lúc nào. Cho dù bây giờ vết thương trên người cô ta hết sức nghiêm trọng, nhưng dễ dàng tìm lý do để ra nước ngoài, ví dụ như xuất ngoại để tiếp nhận điều trị tốt hơn.

Tiêu Bảo Văn nhìn chằm chằm cô ta một lúc, không nói gì, sau đó đứng lên trực tiếp rời khỏi phòng bệnh.

Hiện giờ không có gì quan trọng với anh ta hết, ngay cả tính mạng cũng vậy....

Ngày hôm sau, thời tiết hôm nay âm u hơn ngày thường. Lúc Tô Thanh Anh đang trên đường đến tập đoàn của Nguyễn Hạo Thần, đột nhiên có dãy số lạ gọi tới.

Đây là dãy số cô chưa từng gặp, cô ấn vào tai nghe Bluetooth bên tai.

"Alo xin chào, tôi là Tô Thanh Anh."

"Chào, đương nhiên tôi biết cô là Tô Thanh Anh."

Bên tai vang lên tiếng cười nham hiểm, giọng nói này ngoài Phương Tử Nhu ra thì không có ai khác.

"Thật không ngờ cô lại có lòng gọi điện thoại cho tôi, xem ra bài học mất đi hai chân vẫn chưa đủ nặng, cô muốn bồi thường cả tính mạng cho tôi sao?"

"Tôi muốn nói gì không phải cô biết rất rõ sao? Cô đang nghi ngờ điều gì hay vẫn luôn cảm thấy cái chết của mẹ cô là do muốn ép cô trở về nên Nguyễn Hạo Thần đã ngừng thuốc khiến mẹ cô qua đời?

Nếu cô nghĩ thế thì thật quá ngây thơ, bây giờ tôi cũng không muốn nói mấy lời nhảm nhí với cô nữa. Muốn biết sự thật về cái chết của mẹ mình thì hãy tới biệt thự bỏ hoang cách ngoại ô phía Tây mười tám kilomet, chỉ cần cô đến, tôi sẽ nói hết sự thật cho cô biết.

Nhưng bây giờ cô chỉ cần biết là chuyện của mẹ cô không đơn giản như vậy, là giết người cũng không chừng, câu trả lời nhất định sẽ khiến cô vô cùng kinh ngạc!"

Chưa đợi Tô Thanh Anh trả lời, Phương Tử Nhu đã trực tiếp cúp máy.

Tô Thanh Anh nhìn con đường trước mặt, sau đó dứt khoát đổi sang hướng khác.

Cùng lúc đó, Nguyễn Hạo Thần đến cổng trường mẫu giáo của Tô Cảnh Nhạc. Anh muốn đón thằng bé đi ăn cơm trưa, một lát nữa mẹ nó sẽ tới sau.

Tuy nhiên cô giáo nói với anh rằng thằng bé đã được người đón đi rồi, là một người đàn ông đến đón.

Người đàn ông có thể đến đón thằng bé này, trong đầu Nguyễn Hạo Thần chỉ nghĩ tới một người, đó là Tôn Tử Phàm!

Tôn Tử Phàm này rảnh rỗi không có việc gì làm đến đón con trai anh làm gì?

Anh móc di động ra bấm số của Tôn Tử Phàm: "Anh tới đón con tôi làm gì? Anh đưa thằng bé đi đâu?"

Nét mặt Tôn Dịch Phàm khó hiểu, anh ta đang nói cái gì vậy?

"Nguyễn Hạo Thần, anh bị thần kinh à? Tôi đâu có đưa thằng bé đi, bởi vì tôi vốn không hề đi đón thằng bé, anh đừng có ở đây ăn nói bậy bạ nữa."

Nghe Tôn Tử Phàm trả lời, Nguyễn Hạo Thần lập tức cảm thấy không ổn.

Lẽ nào thằng nhóc này đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng đột nhiên trở nên căng thẳng: "Anh nói hôm nay anh không đến đón Tiểu Bảo phải không?"

"Đúng vậy, gần đây tôi có việc bận nên không thể đi đón thằng bé, trừ hôm nào Thanh Anh có việc bận không đón được mới nhờ tôi. Anh hỏi tôi câu này là có ý gì, chẳng lẽ Tiểu Bảo đã gặp chuyện gì sao?"

Nguyễn Hạo Thần trở nên im lặng, bị một người đàn ông đón đi. Người đón thằng nhóc này đi, có phải là người anh quen biết không?

Bằng không, thằng nhóc thông minh lanh lợi như vậy, sao có thể đi theo một người đàn ông xa lạ.

"Ngoài anh biết Tiểu Bảo học trường này ra, còn có ai biết nữa không?"

"Anh đừng hỏi mấy câu ngớ ngẩn này nữa, Tiểu Bảo chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi, mau sai người đi điều tra đi!"

Tôn Tử Phàm cúp điện thoại!

Con cáo nhỏ Tô Cảnh Nhạc kia không quen ai ở đây, chắc chắn đã gặp chuyện gì rồi!

Nguyễn Hạo Thần lập tức hỏi cô giáo: "Cô có nhớ người đàn ông đón thằng bé đi trông như thế nào không?"

"Thưa anh Nguyễn, trường mẫu giáo chúng tôi có CCTV, anh có thể theo tôi đến đó xem thử!"
Advertisement
';
Advertisement