Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

“Thư Khả Như, chắc hẳn cô không ngờ rằng hai ta lại gặp mặt nhau sớm như vậy nhỉ.”

Thư Khả Như lạnh lùng khịt mũi: “Đúng là có ngờ đâu, mới đây thôi chúng ta lại gặp nhau, chỉ là bây giờ nhìn dáng vẻ nghèo túng của cô, tôi thấy vô cùng đẹp mắt.”

Tần Ngọc Linh đi tới, đến gần mới nhận ra gương mặt cô ta có sự thay đổi rất lớn, làn da vàng hơn, quan trọng là lấm tấm mấy hạt đo đỏ.

Người cũng gầy khô, không biết khoảng thời gian gần đây cô ta đã phải trải qua chuyện gì.

Tần Ngọc Linh giơ tay, siết chặt cằm Thư Khả Như: “Bây giờ, cô đã biến thành tù nhân của tôi thì có tư cách gì để chế giễu hả?”

Ánh mắt của Thư Khả Như tỏ vẻ khinh thường.

“Bây giờ, tôi trở thành tù nhân của cô thì làm sao, dẫu sao cô cũng đáng thương hơn tôi nhiều, nếu không thì sao lại nghèo túng thế kia?

Trước kia ở bên ngoài toàn trọ khách sạn cao cấp, nhưng nhìn chỗ này mà xem, chẳng có thôn hay nhà cửa gì, thế nên rốt cuộc là ai đáng thương nhở?

Tôi còn tưởng cô ghê gớm thế nào, xa rời vòng tay đàn ông khiến cô ăn cơm cũng khó, hơn nữa số tiền này cũng do Chu Ngọc chu cấp, sau đó cô lại lén tích cóp.”

Cơ mặt của Tần Ngọc Linh run lên, có thể nói là run bần bật.

Vẻ mặt cũng dần u ám đi, ánh mắt vô thần cũng ánh lên nét ngoan độc.

Từ ngày cô ta tách khỏi nhôm Thư Khả Như thì cuộc sống không hề có lấy một chuyện như ý!

Thế nên cô ta không nhịn được mà vào quán bar uống rượu say khướt, để rồi kết quả thế nào?

Bị người ta hãm hại rồi dính vào thứ đồ nghiện ngập, nếu không thì cô ta đã chẳng tàn tạ như bây giờ, người không ra người, ma không ra ma.

Chát!

Bàn tay tát thật mặt lên mặt Thư Khả Như, có thể nói là không hề thương hoa tiếc ngọc chút nào, thế nhưng đàn bà đánh đàn bà thì từ trước đến nay nào nói chuyện tình cảm.

“Thư Khả Như, mày là cái thá gì? Mày dựa vào đâu mà xem thường tao?

Tao mới là người nên khinh bỉ mày, mày chẳng có gì để khinh thường tao hết!”

Tính tình của Tần Ngọc Linh bỗng trở nên nóng nảy, dường như có thứ gì trong cơ thể cô tác động.

“Tôi xem thường cô đó, có làm sao? Người phụ nữ như cô đáng bị tất cả mọi người khinh thường, huống chi cô đã quên những gì cô làm với tôi rồi ư?

Cô nhìn dáng vẻ chán nản hiện giờ của mình đi, như này mà không thể xem thường cô à? Thư Khả Như tôi đây đường đường chính chính nói cho cô biết, cả đời này của tôi sẽ không bao giờ tôn trọng cô.”

Lần nào cũng đều dùng thủ đoạn hạ lưu như thế, đáng bị người khác khinh thường.

Tần Ngọc Linh bóp chặt cổ cô ấy, móng tay nhọn hoắt đâm sâu vào phần da, răng hàm nghiến chặt.

Giờ phút này, dáng vẻ của cô ta như ma quỷ đến từ địa ngục, dữ tợn khiến người ta khiếp sợ.

Thư Khả Như nhanh chóng cảm nhận được cơn nghẹt thở chưa bao giờ có nhưng không vì thế mà cô ấy thỏa hiệp, đôi mắt đen láy cứ thế mà nhìn Tần Ngọc Linh đang điên cuồng kia.

Tần Ngọc Linh nhìn thái độ của cô ấy thì buông tay ra!

“Nhìn mày chướng mắt quá!”

“Khục khục!”

Bởi vì cô ta bất ngờ buông ra mà không khí điên cuồng tràn vào lỗ mũi Thư Khả Như.

“Rõ ràng cô ghen ghét nên mới cảm thấy chướng mắt, trước kia, lúc cô cầu cạnh tôi, xin tôi giữ bí mật giúp thì có thấy cô nói tôi chướng mắt đâu nào!”

Tần Ngọc Linh nghe xong thì cơ thể cứng đờ theo bản năng.

Phần cổ nghiêng đầu nhìn cô ấy như robot.

“Mày từng bảo mày không hề kể mấy chuyện đó, nhưng chuyện của tao chỉ có một mình Thư Khả Như mày biết thôi!”

“Vậy chẳng lẽ người tình họ Trần của cô cũng không biết à? Tôi nghĩ anh ta còn rõ chuyện của cô hơn cả tôi, bao gồm mọi chuyện lúc hai người sống ở nước ngoài.

Chuyện lúc cô ở nước ngoài thì tôi không biết vì từ rất lâu, tôi cho rằng cô đã chết, thế nên cô bị như ngày hôm nay thì có thể trách ai sao? Chỉ có thể trách chính cô mà thôi!”

“Tốt nhất mày nên câm miệng! Chuyện đã qua không cần nhắc lại, chuyện tao từng làm thì không mượn mày nhắc!”

“Ồ!”

Thư Khả Như cười khinh bỉ.

Bây giờ là không dám đối mặt thực tế à?

Chát!

Lại một cái tát thật mạnh đánh lên mặt cô ấy, tay kia thì giật mạnh tóc Thư Khả Như.

“Này thì cho mày lắm mồm!”

Thư Khả Như cảm thấy da đầu mình căng lên, cảm giác như bị kéo.

Cô ấy nhìn chằm chằm Tần Ngọc Linh, rốt cuộc không nói nữa.

“Nhưng mà mày yên tâm, phía sau vẫn còn màn đặc sắc hơn, tao nhất định sẽ để mày trải nghiệm cảm giác của tao. Không phải Chu Ngọc rất yêu mày sao? Nếu khiến mày biến thành dáng vẻ người không ra người, ma không ra ma giống tao thì không biết anh ấy còn có thể yêu mày như trước không nhỉ?

Hay nói cách khác, anh ấy sẽ yêu con đàn bà khác, chúng ta sẽ thành hai người phụ nữ số khổ, dẫu sao cả hai đều cùng yêu một người đàn ông đến chết đi sống lại, cuối cùng lại trắng tay!

Tao không muốn thấy mày hạnh phúc, tao muốn mày cũng phải sa đọa như tao, đầu tiên là cơ thể sa đọa, sau đó là tới tinh thần, cuối cùng là chết dần chết mòn!”

Có thể nói Tần Ngọc Linh đã đạt tới trạng thái điên cuồng, vẻ mặt cô ta không còn gì để tàn ác hơn được nữa.

Tóm lại, Thư Khả Như cảm thấy Tần Ngọc Linh hiện giờ đã điên rồi!

“Cô nói bậy bạ gì vậy, coi như tôi có chết thì cũng không lưu lạc trở thành người như cô, cô thật khiến người ta ghê tởm!”

Tần Ngọc Linh nghe thế nhưng cũng không hề thấy tức giận, ngược lại còn cất tiếng cười lanh lảnh, gần như đã hoàn toàn điên dại.

“Mày nói tao ghê tởm, chẳng mấy chốc tao sẽ làm mày giống tao, cũng sẽ khiến mày tự thấy bản thân mình ghê tởm mà thôi!”

Tốc độ trở mặt của Tần Ngọc Linh vô cùng nhanh, giây trước là nét mặt này, giây sau đã là nét mặt khác.

Lên bờ lâu như vậy, chuyện hay ho nhất mà Thư Khả Như gặp phải chính là tốc độ trở mặt của Tần Ngọc Linh, cũng không biết vì sao mà cô ta có diễn như thế, là cảm thấy mình chưa đủ điên sao?

Để hai người áo đen dẫn Thư Khả Như về chỗ mình trú ẩn, một hòn đảo đã hoang phế từ lâu, cách đây mấy năm có một số ngư dân sinh sống nhưng thời gian dần trôi, tất cả mọi người đã di dời cả rồi.

Chủ yếu là vì nơi đây cách quá xa Đại Lục, cuộc sống nghèo khổ, cả ngày ngoài việc đánh cá thì chẳng có cách nào kiếm sống nên một số người vừa chuyển vào ở đã lục tục dọn đi.

Căn nhà của Tần Ngọc Linh mang nét đặc trưng của người làng chài, nếu không phải quá tồi tàn thì nó sẽ vô cùng đẹp đẽ.

Advertisement
';
Advertisement