Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

"Loại người máu lạnh như cô thì sao có thể biết được cảm giác của tình thân chứ? Trước đây cô còn có thể hại cả con của mình, cho nên đối với cô, con cái sao có thể quan trọng như thế được?"

Chuyện đã cũ thật sự là không muốn nhìn lại!

Nếu đứa trẻ đó là con của Nguyễn Hạo Thần thì tất nhiên cô ta sẽ hết mực cưng chiều, tiếc là nó lại không phải con của Nguyễn Hạo Thần, cho nên có tồn tại hay không cũng chẳng sao cả.

Tiêu Bảo Văn đưa Tô Cảnh Nhạc tới, hiện giờ cậu bé vẫn chưa tỉnh lại, bởi vì anh ta đã hạ thuốc ngủ, có thể nói là dùng lượng thuốc cho một người trường thành, vì thế cậu bé không thể tỉnh lại nhanh như thế được.

Tô Thanh Anh vội vàng tiến lên trước một bước, nhưng lời nói của Lâm Tiêu lại chặn đứng bước chân của cô.

"Nếu cô dám tiến thêm một bước, tôi sẽ vứt nó từ đây xuống dưới, Tô Khiết, cô còn nhớ lúc ấy cô đã rơi xuống đây bằng cách nào không? Có phải tôi vừa nói đến thì trong đầu cô đã hiện ra cảnh tượng của năm năm trước không? Có phải cả đời này cô cũng không thể quên được không?"

Sao có thể quên một việc khiến con người ta khắc sâu như vậy được?

"Lâm Tiêu, cô đừng manh động, cô muốn gì tôi cũng đồng ý hết, tôi chỉ cầu xin cô đừng làm hại thằng bé, đây là ân oán cá nhân giữa chúng ta, không có bất cứ liên quan gì đến nó hết, nó chỉ là một đứa trẻ, thằng bé vô tội!"

Lúc này trong lòng Tô Thanh Anh thật sự rất hoảng hốt, cô thật sự rất sợ Lâm Tiêu sẽ trực tiếp vứt Tô Cảnh Nhạc từ nơi này xuống biển.

Lần trước là cô phúc lớn mạng lớn, sau khi rơi từ đây xuống đã được người ở dưới biển cứu lên, cho nên mới chết hụt một lần.

Nhưng Tô Cảnh Nhạc thì khác, cậu bé chỉ là một đứa trẻ, thậm chí còn vô cùng yếu ớt, nếu rơi từ một nơi cao như thế này xuống dưới thì khó mà sống được, nếu cậu thật sự xảy ra chuyện thì có khác nào lấy mạng của cô đâu!

Trên mặt Lâm Tiêu lộ ra một nụ cười dịu dàng, nhưng trong mắt Tô Thanh Anh thì đó căn bản là một con quỷ đến từ tầng thứ mười tám của địa ngục.

Căn bản không có chút nhân tính nào!

"Tô Thanh Anh, rõ ràng cô biết chính tôi đã hại chết ba cô, nhưng cô vẫn chẳng có hành động nào, cô nói thật cho tôi biết, có phải cô đang lên kế hoạch gì đó không?"

"Tôi không lên kế hoạch gì cả!"

"Hahaha!"

Lâm Tiêu bất chợt điên cuồng cười phá lên.

Tô Thanh Anh lo lắng nhưng cũng thấy vô cùng khó hiểu, có phải cô ta mắc chứng tâm thần phân liệt gì đó rồi không? Nếu không thì sao tự nhiên lại cười phá lên thế?

Ngay giây tiếp theo, Lâm Tiêu đã thu lại nụ cười.

Tốc độ thay đổi sắc mặt còn nhanh hơn tốc độ lật sách.

"Cô nghĩ tôi sẽ tin lời cô sao? Chắc chắn trước đó cô đã nghĩ ra cách để đối phó với tôi, nhưng có một số chuyện xảy ra quá đột ngột nên cô chưa kịp bố trí mà thôi."

Lần này, Tô Thanh Anh không trả lời cô ta nữa.

Sợ là Lâm Tiêu đã phát điên rồi!

"Tôi sẽ nói cho cô biết một tin còn khiến cô kinh ngạc hơn nữa, cô biết vì sao mẹ cô chết không?"

Câu hỏi này giống như một tia sét trực tiếp nổ tung trong đầu Tô Thanh Anh.

Lần trước cũng vì vấn đề này nên Tô Thanh Anh mới bị trúng kế, nhưng lần này Lâm Tiêu lại tự nhắc tới, vậy có phải có nghĩa là cái chết của mẹ cô có liên quan đến cô ta không?

Nếu không thì sao lại nói đến vấn đề này được?

Tô Thanh Anh bắt đầu bình tĩnh lại, trên gương mặt nhỏ nhắn là vẻ lạnh lùng dị thường.

Ngay cả đáy mắt cũng toàn là sương lạnh.

Càng lo lắng nóng nảy thì càng dễ trúng bẫy của Lâm Tiêu, cho nên hiện giờ mỗi một bước đi của cô đều phải thật cẩn thận.

"Có phải cô có liên quan đến cái chết của mẹ không?"

Lâm Tiêu gật đầu cực kỳ thẳng thắn.

"Tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến tôi, đúng là Nguyễn Hạo Thần đã gọi điện, dùng mẹ cô để uy hiếp cô, nếu cô không về thì sẽ dừng thuốc của bà ta, nhưng anh ấy chỉ nói miệng vậy thôi chứ căn bản không làm gì cả. Anh ấy căn bản không bảo bác sĩ trong bệnh viện rút thuốc của mẹ cô, cho nên tôi cũng chỉ đành đích thân ra tay, cô có biết dáng vẻ của mẹ cô trước khi chết trông như thế nào không? Lúc đó tôi rút thuốc và ống thở của bà ta ra, bà ta đột nhiên trợn trừng mắt, sống chết nhìn tôi chằm chằm, sau đó tôi lại lấy một cái gối ấn vào mặt bà ta, cuối cùng khiến bà ta ngạt thở mà chết! Lúc bà ta chết, hai mắt vẫn đang nhìn tôi, tôi biết có một cách nói, gọi đây là chết không nhắm mắt, Tô Khiết, cô đã nghe rõ lời tôi nói chưa? Tôi nói mẹ cô chết không nhắm mắt, có phải cực kỳ hận, cực kỳ tức giận không? Nhưng cô có thể làm gì được tôi?"

Hai tay Tô Thanh Anh siết chặt thành nắm đấm, hai hàm răng cắn chặt.

Nếu không làm như vậy thì cô sẽ không thể khống chế được sự kích động, muốn xông tới giết chết Lâm Tiêu của mình!

Con trai của cô vẫn đang nằm trong tay cô ta, cho nên cô không thể manh động

"Chắc là cô không thể nghĩ tới đâu nhỉ? Cái chết của mẹ cô hoàn toàn có liên quan quan đến tôi, tôi chính là kẻ thù của cô, không chỉ dùng lời nói khiêu khích bố cô, khiến ông ta bất chợt lên cơn nhồi máu cơ tim đến chết, cuối cùng còn dùng gối bóp chết mẹ cô, có phải cô đang thấy cực kỳ hận tôi không?"

Hận?

Bây giờ một từ này đã không thể biểu đạt hết tâm trạng của cô hiện giờ nữa rồi.

Bây giờ dù có dùng thiên đao vạn quả giết giết Lâm Tiêu thì cũng không có gì luyến luyến tiếc!

"Lâm Tiêu, cô đúng là tội đáng muôn chết!"

Trước kia hại chết đứa con trong bụng cô thì cũng thôi đi, bây giờ ngay cả bố mẹ cô cũng chết dưới tay Lâm Tiêu, điều này khiến cô sao có thể cam lòng?

Thù này nếu cô không báo thì oan cho họ Tô!

"Tôi tội đáng muôn chết thì đã sao? Không phải cuối cùng cô vẫn bại trong tay tôi đó thôi? Ngay cả lúc cô bị câm cũng là do tôi hãm hại đấy, điều này thì hẳn là tự cô đã biết rất rõ rồi nhỉ, có biết vì sao nhà họ Nguyễn lại cháy to như thế không? Bởi vì trận hỏa hoạn đó là do tôi làm ra đấy, hôm đó Nguyễn Hạo Thần đưa tôi về nhà, chính thức giới thiệu với bố mẹ anh ấy, nhưng bố mẹ anh ấy không chỉ không không đồng ý cho chúng tôi yêu nhau, mà còn luôn nói tôi không xứng với Nguyễn Hạo Thần. Thậm chí mẹ anh ấy còn sỉ nhục tôi, nghĩ tôi là hồ ly tinh, nghĩ tôi dùng thủ đoạn để quyến rũ Nguyễn Hạo Thần, trong lòng tôi cực kỳ không cam lòng, cho nên tôi đã dứt khoát thiêu chết bọn họ! Thậm chí mẹ anh ấy còn sỉ nhục tôi, nghĩ tôi là hồ ly tinh, nghĩ tôi dùng thủ đoạn để quyến rũ Nguyễn Hạo Thần, trong lòng tôi cực kỳ không cam lòng, cho nên tôi đã dứt khoát thiêu chết bọn họ! Đúng là ông trời có mắt, cuối cùng cũng khiến những chướng ngại đó chết hết rồi, sau đó chính mắt tôi nhìn thấy cô xông vào cứu Nguyễn Hạo Thần ra, cho nên tôi không thể không quay ngược vào trong, nằm ở một nơi cách khá xa đống lửa, kết quả lại không khiến tôi thất vọng thật, Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn nghĩ rằng cô chính là người phóng hỏa! Có biết nguyên nhân là gì không? Có biết vì sao anh ấy lại hiểu lầm cô sâu sắc như vậy không?”

Advertisement
';
Advertisement