Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

Nguyễn Hạo Thần lườm anh ta bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, Tôn Tử Phàm vẫn tỏ vẻ thách thức.

Nhưng trong lòng anh ta nặng nề đến thế nào chỉ một mình anh ta biết. Anh ta đang đau lòng vì Tô Thanh Anh!

Cô ấy từng là một cô gái hồn nhiên biết bao, mỗi một bước đi đều rất vất vả. Có lẽ là vì cô ấy quá hiền lành nên lần nào người chịu tổn thương cũng là cô ấy.

Thế nên anh ta thật sự rất đau lòng!

Tiếng dập đầu vang lên lần hai. Mỗi cái dập đầu Tô Thanh Anh đều dập rất mạnh nên khi dập xong cái thứ hai, trán của cô đã bầm tím thấy rõ, nơi đây lại là vùng hoang vu, trên đất có rất nhiều sỏi đá nên cực kỳ gồ ghề.

Thành ra dập đầu mạnh như thế mà không bị thương mới là lạ!

Lâm Tiêu nhếch mày: “Tô Thanh Anh, tôi quả thực nghĩ không ra, có đám người này chết chung với chúng ta không tốt à? Chuyện này xúc phạm đến lòng tự trọng của cô thế nào hẳn là cô biết rất rõ. Sao không để đám người này chết chung với chúng ta, trên đường xuống suối vàng chúng ta cũng có người bầu bạn.”

“Cô tưởng tôi sẽ giống như cô sao? Suốt đời này tôi cũng sẽ không bao giờ trở thành người giống như cô, cô có biết mình khiến người khác ghê tởm lắm không!”

Lâm Tiêu không bận tâm đến những gì Tô Thanh Anh nói.

“Nhưng cô đừng quên, bây giờ cô đang dập đầu với người mà cô cảm thấy ghê tởm đấy, cô nói vậy mà không thấy mình còn ghê tởm hơn à?”

Dập đầu cái thứ ba!

Dập đầu xong, Nguyễn Hạo Thần và Tôn Tử Phàm lập tức đến đỡ cô dậy.

Trong mắt Nguyễn Hạo Thần đầy vẻ thương xót và dịu dàng, nhưng đa phần vẫn là tự trách.

Anh tự trách bản thân mình không có đủ năng lực, trong hoàn cảnh này không thể giúp gì được cho cô.

“Thật ra anh có thể chết cùng với em!”

Tô Thanh Anh:...

Mặt mày cô sa sầm, đưa mắt nhìn anh, thế rốt cuộc cô làm mọi chuyện là vì cái gì chứ?

Chẳng phải là vì để họ được sống tiếp hay sao?

Bây giờ lại nói với cô rằng muốn chết chung với cô!

Rốt cuộc đầu óc anh ta bị chập mát hay là bị nhúng nước thế?

“Nếu chúng ta chết hết thì con phải làm sao?”

Đôi mắt của Nguyễn Hạo Thần chợt sáng lên, tầm mắt từ từ dời sang Tôn Tử Phàm.

“Anh ta có thể đường đường chính chính trở thành bố của con chúng ta!”

Tôn Tử Phàm:...

Cái quái gì thế?

Nguyễn Hạo Thần đang định chết vì tình à?

Nhưng mấu chốt là sự việc còn chưa đi đến cuối cùng, ai biết kết cục sẽ ra sao.

Thế mà lại vội vàng muốn chết như vậy, đúng là chuyện hiếm thấy!

“Lâm Tiêu, cô muốn tôi làm gì tôi cũng đều đã làm xong, bây giờ cô thực hiện lời hứa của mình đi, để tất cả bọn họ rời khỏi đây.”

Lý Lâm nhìn bóng lưng thẳng tắp của Tô Thanh Anh, trong lòng càng lúc càng có nhiều cảm xúc phức tạp. Trước giờ người phụ nữ này đều ra tay rất tàn nhẫn, có thể nói là vì để đạt được mục đích mà không từ bất kỳ thủ đoạn nào, nhưng bây giờ cô ấy lại hy sinh tính mạng của mình để bảo vệ người khác. Họ là cấp dưới, vốn dĩ đã bán mạng cho bà chủ, thế nên tính mạng của họ đều không quan trọng, nhưng còn cô ấy...

Vậy ra Tô Thanh Anh không hề máu lạnh như vẻ ngoài của cô ấy, thật ra trái tim cô ấy cũng rất ấm áp, đúng không?

Tô Thanh Anh quay đầu nhìn: “Lý Lâm, dẫn theo người của chúng ta rút lui khỏi đây.”

“Nhưng...”

Kỳ thực Lý Lâm không hề muốn đi.

Nam tử hán đại trượng phu, mạng sống được đánh đổi bằng lòng tự trọng của một người phụ nữ thì giữ lại có ích gì.

Trước ánh mắt lạnh lùng uy hiếp của Tô Thanh Anh, Lý Lâm vẫn kiên trì nói nốt.

“Tôi mong mình có thể đi tiếp cùng phó tổng giám đốc!”

“Đúng là ngu ngốc!”

Tô Thanh Anh không nhịn được mà quát anh ta.

Trước giờ Lý Lâm hẳn là người có đầu óc tỉnh táo nhất mới phải, nhưng chuyện quái gì đang xảy ra thế này?

Lại đi nói mấy câu mất não như “muốn đi tiếp cùng cô”.

“Lý Lâm, bình thường tôi đối xử với anh đâu đến nỗi, bây giờ ngay cả mệnh lệnh của tôi anh cũng không nghe hả? Hay là anh chưa từng coi tôi là chủ của anh!”

“Không phải!”

“Nếu không phải thì biến nhanh giùm tôi, biến đi càng xa càng tốt, bắt đầu từ bây giờ đừng để tôi nhìn thấy mặt anh nữa.”

Lý Lâm có vẻ rất đắn đo, cuối cùng vẫn dẫn theo đám người quay đầu rời đi.

Lâm Tiêu vỗ tay, tiếng vỗ vang lên rất chói tai.

“Không ngờ tình cảm giữa hai người cũng khá sâu đậm đấy, nhưng chung quy cũng là chó cả thôi, con chó này lại trung thành với con chó khác, đúng là hiếm có!”

“Lâm Tiêu, cô im miệng đi, cũng không biết cái miệng quạ của cô ăn phân gì mà thối thế!”

Lâm Tiêu:...

Xem ra hình phạt cô ta đưa ra còn chưa đủ đúng không?

Về phía đám người mặc đồ đen của Tôn Tử Phàm, tất cả đều quỳ một chân xuống đất.

Cảnh tượng này đúng là cảm động.

“Cậu chủ, cậu còn chúng tôi còn, cậu chết chúng tôi cũng chết theo, xin thề sống chết có nhau!”

Đầu tiên là một người khởi xướng nói câu này, những người còn lại đều đồng thanh tiếp lời.

Quả thực người trong hội đều dùng thủ đoạn rất tàn nhẫn, nhưng họ vẫn là những con người trọng tình trọng nghĩa!

Tôn Tử Phàm mấp máy môi, trong chốc lát không biết nên nói gì.

Hết cách, anh đành phải thở dài một tiếng: “Bây giờ tất cả đều phải rút lui hết cho tôi, rời khỏi đây ngay!”

“Anh cũng phải đi!”

Tôn Tử Phàm vừa dứt lời, Tô Thanh Anh lập tức lên tiếng.

Hai người trao đổi bằng ánh mắt trong không khí chưa đầy ba giây, sau đó Tôn Tử Phàm gật đầu một cách dứt khoát.

Trong hững năm qua, hai người họ đã hình thành sự ăn ý có một không hai.

Đặc biệt là khi làm một việc gì đó, độ ăn ý của hai người ở mức tuyệt đối, chỉ với một ánh mắt của người kia cũng đủ để họ biết người kia ở muốn bày tỏ điều gì.

“Vậy em nhớ cẩn thận.”

“Được, anh cũng vậy.”

Tôn Tử Phàm dẫn theo đám người mặc đồ đen rời đi, cảnh tượng này Lâm Tiêu nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.

Tôn Tử Phàm thay đổi cũng nhanh thật đấy, mới vừa rồi còn định muốn chết chung với Tô Thanh Anh, sao tự nhiên lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ?

Trong lòng Nguyễn Hạo Thần có hơi ghen tị, hai người họ đã ăn ý đến mức này rồi ư. Chỉ bằng một ánh mắt mà có thể biết được người kia đang suy nghĩ gì hoặc người kia muốn mình làm gì.

“Ngụy Toàn, các cậu cũng đi đi!”

“Tổng giám đốc...”

“Đây là mệnh lệnh!”

Ngụy Toàn cúi đầu, sau đó đưa người rời đi.

Tô Thanh Anh không khỏi quay đầu nhìn về phía anh, nói: “Sao thế, anh định chết chung với tôi thật à?”

“Chết chung với em thì sao? Được chết chung với em, anh nghĩ đó là vinh hạnh của mình.”

Ánh mắt Tô Thanh Anh nhìn anh đầy suy tư, cuối cùng không nói gì nữa.

Hiếm khi thấy người đàn ông này có lương tâm.

“Lâm Tiêu, trả con lại cho tôi!”

“Trả con lại cho cô? Làm gì có chuyện dễ dàng như thế, trò chơi ban nãy tôi nói cô còn nhớ không? Cầm con dao kia đâm vào tim cô, tôi sẽ trả con cô lại cho cô!”

Tô Thanh Anh cúi đầu xuống nhìn chằm chằm con dao trong tay Nguyễn Hạo Thần, lập tức kéo tay anh lại đâm vào tim mình, âm thanh xuyên qua da thịt cực kỳ rõ ràng...

Ánh mắt Lâm Tiêu kinh hãi tột độ, Tô Thanh Anh thật tàn nhẫn với bản thân mình, bộ dạng ấy có phần nằm ngoài dự liệu của cô ta.

Advertisement
';
Advertisement