Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

Tôn Tử Phàm cũng sốt ruột nhìn cô, rõ ràng cô đã nằm mơ thấy ác mộng.

Cũng có thể là do Lâm Tiêu đã gây ra cho cô cú sốc quá lớn.

Tô Thanh Anh nhanh chóng lấy lại tinh thần, đảo mắt quan sát tình hình ở đây, mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc thẳng vào mũi khiến cô lập tức nhận ra đây là đâu.

Lồng ngực đang phập phồng mãnh liệt từ từ ổn định trở lại, cô nắm chặt lấy tay Tô Cảnh Nhạc.

“Cục cưng, con nói mẹ nghe, trên người con không bị thương chỗ nào chứ? Dù có vấn đề gì cũng tuyệt đối không được giấu mẹ, thà bây giờ để mẹ biết còn hơn là sau này khiến mẹ không chịu đựng nổi.”

Tô Cảnh Nhạc vội lắc đầu: “Mẹ yên tâm đi, con không sao thật mà. Mẹ và chú Nguyễn Hạo Thần bảo vệ con rất kỹ nên trong vụ nổ đó con không hề bị thương, nhưng mẹ và chú ấy lại bị thương rất nặng!”

Tôn Tử Phàm đưa mắt nhìn cô vài giây, lập tức xoay người đi ra ngoài.

Bây giờ anh ta phải đi gọi bác sĩ tới để kiểm tra tình hình sức khỏe hiện tại của cô.

Còn về phía Nguyễn Hạo Thần, tạm thời anh ta không định nói cho cô biết.

Tô Thanh Anh cau mày, nếu trí nhớ của cô không có bất kỳ sai sót nào thì trong tình huống nguy cấp lúc đó, chính Nguyễn Hạo Thần đã lao đến rồi lấy  thân mình che chắn cho mẹ con cô không bị thương, cũng không biết tình hình hiện tại của anh ta thế nào.

“Cục cưng, con đi thăm chú ấy chưa?”

Trên khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn của Tô Cảnh Nhạc hiện lên vẻ buồn bã, cậu lắc đầu.

“Từ sau hôm đó chú Nguyễn Hạo Thần vẫn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, nghe cái chú tên là Ngụy Toàn nói chú ấy bị thương rất nặng, thậm chí còn nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa con nhỏ quá không được vào thăm chú ấy.”

Nguy hiểm đến tính mạng sao?

Đúng là vụ nổ có sức công phá không tầm thường, nhưng chỗ cô đứng cách quả bom vẫn còn khá xa, không giống như Lâm Tiêu và Tiêu Bảo Văn, hai người đó đứng ngay chỗ bom nổ.

Tô Thanh Anh thầm thở dài trong lòng, bỗng dưng những lời mà Lâm Tiêu đã nói thoáng hiện lên trong đầu, bây giờ phải nói là trong lòng cô có đủ mọi cảm xúc phức tạp.

Bao năm qua cô vẫn luôn hận lầm người, cứ nghĩ rằng Nguyễn Hạo Thần là một người đàn ông vô tình, không có lương tâm, nhưng tất cả mọi chuyện lại là do một mình Lâm Tiêu đứng đằng sau ngấm ngầm xúi giục.

Ngực cô có cảm giác hơi nhoi nhói, may mà không đâm quá sâu, nếu không thì cô khó mà có cơ hội sống sót.

Khi cô cầm lấy tay Nguyễn Hạo Thần đâm vào tim mình, cô dùng lực rất mạnh, nhưng tay Nguyễn Hạo Thần đã ngăn lại theo phản xạ, thế nên vết thương mới khá nông.

Nhưng lúc đó cô thật sự rất đau!

“Cục cưng, mẹ muốn nói với con một chuyện vô cùng quan trọng, sau khi nghe xong con sẽ tha thứ mẹ chứ?”

Tô Cảnh Nhạc nghiêng đầu, trong đôi mắt to tròn tràn ngập sự tò mò.

Ở đây chắc chắn có chuyện gì đó rất nghiêm trọng, hơn nữa còn liên quan tới chú Nguyễn Hạo Thần!

Thật ra Tô Thanh Anh vẫn còn do dự, nhưng nếu như không nói chuyện này với Tô Cảnh Nhạc thì trong lòng cô sẽ luôn cảm thấy áy náy.

Bởi vì cô hận Nguyễn Hạo Thần nên đứa nhỏ này cũng ghét anh ta giống như cô, thành ra đến bây giờ cậu vẫn chưa gọi Nguyễn Hạo Thần bằng bố.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô quyết định nói hết sự thật cho cậu biết.

Đúng lúc đang định mở miệng thì Tôn Tử Phàm và bác sĩ đi vào.

Bác sĩ cần kiểm tra tổng quát một lượt cho Tô Thanh Anh, người nhà đều phải ra ngoài.

Một người lớn và một người nhỏ đứng ở bên ngoài phòng bệnh, Tô Cảnh Nhạc cúi đầu, lặng im không nói gì, hai bàn tay nhỏ bé đan vào nhau, có vẻ bứt rứt.

Hễ nhìn thấy cậu như vậy là biết ngay cậu có điều muốn nói, thời gian Tôn Tử Phàm và cậu sống cùng nhau cũng tương đối dài, dĩ nhiên có thể dễ dàng nhận ra cảm xúc của cậu.

“Nếu con có chuyện gì muốn nói thì cứ nói đi, chẳng nhẽ con sợ daddy sẽ không đồng ý chuyện đó à?”

Bóng dáng nhỏ bé hơi ngập ngừng một lát.

Đúng là cậu sợ daddy sẽ không đồng ý chuyện đó nên mới không nói ra.

Tôn Tử Phàm daddy đối xử rất tốt với cậu và mẹ, cậu sợ việc mình làm sẽ khiến daddy buồn.

“Con muốn đi thăm chú Nguyễn Hạo Thần, có được không ạ? Con biết vì cứu con và mẹ nên chú ấy bị thương rất nặng, bây giờ vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, con rất lo lắng cho chú ấy.”

Tôn Tử Phàm thở dài nặng nề.

Anh ta còn tưởng cậu nhóc này muốn đề cập đến chuyện gì quá đáng, thì ra chỉ là một chuyện đơn giản như vậy.

Cậu bé muốn đi thăm Nguyễn Hạo Thần cũng không có gì là lạ, nếu không nhờ có người đàn ông đó thì có lẽ hai mẹ con họ cũng sẽ không gặp may mắn đến vậy.

Bàn tay to lớn xoa xoa đầu cậu, nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Đây là lần đầu daddy thấy con thế này đấy, thật ra thì con không cần quá để ý đến cảm nhận của daddy đâu. Nguyễn Hạo Thần là bố ruột của con nên daddy rất hiểu và thông cảm. Chú ấy vì con mà bị thương nặng như vậy, con đi thăm chú ấy cũng là việc nên làm, nhưng daddy mong con đừng đặt nặng vấn đề đó trong lòng.”

Tô Cảnh Nhạc cười cười gật đầu.

Tôn Tử Phàm daddy thật sự rất tốt, cậu không biết nên dùng từ gì để miêu tả về người đàn ông này nữa, tóm lại là công tư phân minh!

Có lẽ sau khi trải qua sự việc này, hẳn là daddy biết kết cục sẽ như thế nào, nhưng daddy vẫn quyết định ở lại, đây chính là lý do tại sao cậu yêu quý daddy.

Nhưng đồng thời cậu cũng mong Tôn Tử Phàm daddy có thể nghĩ cho bản thân mình một chút, nếu không thì tình cảm mà không được đáp lại sẽ rất mệt mỏi.

Ở phòng chăm sóc đặc biệt trên tầng 36, Tô Cảnh Nhạc nhìn vào trong qua ô cửa kính trong suốt. Tất nhiên là cậu được Tôn Tử Phàm bế lên chứ với cơ thể bé nhỏ của cậu, đảm bảo không thể nào nào nhìn qua được ô cửa sổ.

Tô Cảnh Nhạc đặt tay lên trên cửa kính.

Bên trong, Nguyễn Hạo Thần đang nằm ở trên giường bệnh, vô cùng yên tĩnh. Trên người anh dây nhợ chằng chịt, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng máy móc vang lên tút tút.

Đèn trong phòng bệnh rất tối, chỉ nhìn thôi cũng có cảm giác cô đơn vắng vẻ. Tô Cảnh Nhạc rất muốn vào đó trò chuyện với anh vài câu, nhưng với tình hình hiện tại thì không thể.

Anh bị thương thật rất nặng, không biết khi nào mới tỉnh lại.

“Tôn Tử Phàm daddy, con vào thăm chú ấy được không ạ?”

Tôn Tử Phàm quả quyết lắc đầu.

“Trên người chúng ta có rất nhiều vi khuẩn gây bệnh, nhưng nếu mặc quần áo vô khuẩn thì vẫn có thể vào được. Nếu con muốn vào đó thăm chú ấy một lát thì ngày mai daddy sẽ hỏi ý kiến bác sĩ giúp con.

Hôm nay khá muộn rồi, không thích hợp để vào thăm bệnh nữa. Chúng ta về xem tình hình mẹ con thế nào đi, ngoại trừ vết thương ở ngực ra, mẹ con còn có vết thương trong lòng nữa đó.”

Tô Cảnh Nhạc rất thông minh, vừa nghe đã hiểu được ẩn ý trong lời nói của anh ta.

Ngay khi hai người chuẩn bị rời khỏi, Ngụy Toàn cầm hồ sơ bệnh án đi tới.

Lúc trông thấy hai người họ, Ngụy Toàn có hơi ngạc nhiên.

“Cậu chủ nhỏ, sức khỏe của cậu không có vấn đề gì chứ?”

Tô Cảnh Nhạc lắc đầu theo phản xạ.

“Cảm ơn chú đã quan tâm, cháu rất khỏe, nhưng mà sức khỏe của chú Nguyễn Hạo Thần thế nào rồi ạ?”

Advertisement
';
Advertisement