Nhưng họ không hay biết rằng, vào lúc đóng cửa phòng bệnh, ngón tay Nguyễn Hạo Thần khẽ cử động, con ngươi cũng bắt đầu đảo, đó là dấu hiệu cho thấy anh sắp tỉnh lại.

Trông thấy hai mẹ con họ đi ra từ phòng bệnh, Ngụy Toàn khẽ mỉm cười.

“Cô Tô, tình hình tổng giám đốc thế nào rồi? Bây giờ tình trạng bệnh của tổng giám đốc vẫn còn phải bảo mật với bên ngoài, phía tập đoàn Nguyễn thị đã thông báo là tổng giám đốc đi công tác hơn một tuần, ở nước ngoài có công việc quan trọng cần xử lý.”

Lúc nói xong, Ngụy Toàn có hơi khựng lại mấy giây.

Anh ta buộc phải nói ra tình hình hiện tại của tập đoàn Nguyễn thị.

“Đã hơn một tuần trôi qua mà vẫn không thấy tổng giám đốc xuất hiện, có một số cổ đông bắt đầu rục rịch rồi. Đám người này đều là những con cáo già không thể thuần hóa được, chỉ cần tổng giám đốc vắng mặt lâu ngày là họ lại sinh sự.”

Hai tay Tô Thanh Anh khoanh trước ngực, dĩ nhiên có thể hiểu được cảm nhận của Ngụy Toàn.

Có một số người sống dai đều thích làm vậy, rõ ràng đã nhiều tuổi rồi nhưng tham vọng thì lại càng ngày càng lớn, mà cái chính là họ không hề có năng lực.

Phải nói là năng lực của họ không tỷ lệ thuận với tham vọng của họ, nếu đã như vậy thì nên yên phận ở nhà với vợ con, hoặc là ra ngoài đi du lịch rồi chờ đến cuối năm chia lợi nhuận là xong, lại cứ thích sinh sự làm gì không biết!

Nhưng Tô Thanh Anh rất tin tưởng vào năng lực của Ngụy Toàn, kể cả Nguyễn Hạo Thần không có ở đây thì anh ta vẫn  có thể một mình đảm đương được.

Thế nên làm trợ lý của Nguyễn Hạo Thần đâu phải chuyện dễ, bắt buộc phải là người có năng lực toàn diện, nếu không thì hoàn toàn không giúp ích được gì cả.

“Anh nói với tôi những chuyện này cũng không có tác dụng gì, bởi vì tôi là phó tổng giám đốc của tập đoàn DN, không thể nào giúp được tập đoàn Nguyễn thị. Nhưng trợ lý Ngụy thì có thể, với tài năng và trí tuệ của anh, đấu với đám cáo già kia thì chắc chắn không thành vấn đề.”

Nghe thấy vậy, khóe mắt Ngụy Toàn hơi giật giật.

Có nhiều chuyện anh ta muốn nói thẳng ra nhưng thực tế không cho phép. Hễ khi nào anh ta định mở lời thì khuôn mặt lạnh lùng của tổng giám đốc lại hiện lên trong đầu anh ta.

Vừa nghĩ đến là trái tim lại run rẩy mà chẳng hiểu tại sao, sau khi bối rối và đấu tranh tư tưởng mấy lần liền, cuối cùng anh ta quyết định không nói ra.

Biết đâu hai hôm nữa tổng giám đốc sẽ tỉnh lại, mọi chuyện đều không thể vội vàng được, đúng không?

“Cô Tô, cậu chủ nhỏ là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Nguyễn thị, mong cô chăm sóc tốt cho cậu ấy!”

Tô Thanh Anh nheo mắt lại, giống như thể một con cáo đang quan sát Ngụy Toàn.

Cô thấy Ngụy Toàn nói năng rất lạ lùng, đang yên đang lành tại sao lại nói vậy, ai không biết còn tưởng Nguyễn Hạo Thần đã đi chầu chời rồi cũng nên.

Hơn nữa con trai cô cũng không thể là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Nguyễn thị được, sau này Nguyễn Hạo Thần vẫn phải lấy vợ sinh con, mọi chuyện đều có thể xảy ra mà.

“Thằng bé là con trai tôi, không cần anh nói tôi cũng sẽ chăm sóc cho nó chu đáo, còn về việc nó có phải là người thừa kế duy nhất tập đoàn Nguyễn thị hay không thì đừng kết luận vội, vả lại chuyện đó cũng đâu quan trọng đến vậy.”

Ngụy Toàn mấp máy đôi môi mỏng, cuối cùng vẫn không nói thành lời.

Tôn Tử Phàm nghe được cuộc trò chuyện giữa họ, không phải anh ta nhạy cảm mà là chuyện này rất đáng nghi.

Chắc chắn có chuyện gì đó về Nguyễn Hạo Thần mà Ngụy Toàn vẫn đang giấu họ, chỉ là không muốn nói ra thôi.

“Tiểu Anh, bệnh của em vẫn chưa khỏi hẳn, chúng ta về phòng đi. Lỡ như lát nữa lại có triệu chứng khác thì làm thế nào?”

Tô Thanh Anh gật đầu, dắt tay Tô Cảnh Nhạc rồi xoay người rời đi.

Vừa đi được mấy bước, cô chợt quay đầu lại.

“Nếu Nguyễn Hạo Thần tỉnh lại thì phiền anh báo với tôi một tiếng.”

“Được.”

Trong phòng bệnh, Tô Thanh Anh nằm xuống giường, Tôn Tử Phàm ân cần đắp chăn cho cô.

“Vết thương của em vẫn chưa lành hẳn, còn có hơi sức mà quan tâm đến người khác à?”

“Có nói thế nào thì anh ấy cũng là vì cứu hai mẹ con em nên mới thành ra như vậy. Hơn nữa Tử Phàm này, anh biết không, nếu như không phải chính miệng Lâm Tiêu nói ra sự thật thì có thể bây giờ em vẫn đang hận Nguyễn Hạo Thần đấy.

Cho đến ngày hôm đó em mới nhận ra mình đã hận lầm người, mà sai lầm này kéo dài suốt nhiều năm trời, lúc đó em có cảm giác mình hoang mang thật sự.”

Tôn Tử Phàm lặng im không nói gì.

Anh ta luôn biết ngày này rồi sẽ tới.

Tất cả sự thật đều sẽ bị phơi bày ra ánh sáng, cho thấy sự dơ bẩn và tệ hại đến mức không chịu nổi!

Tầm mắt dời sang hướng khác, sau đó anh ta chậm rãi lên tiếng.

“Thật ra thì anh biết hết mọi chuyện về Lâm Tiêu, những chuyện đó có phải do cô ta làm hay không anh cũng biết.”

Tô Thanh Anh nhíu chặt chân mày

Anh ấy nói vậy là sao?

Cô nhìn anh ta bằng ánh mắt khó hiểu: “Anh nói anh biết hết tất cả mọi chuyện ư?”

Tôn Tử Phàm mím chặt môi thành một đường dài, đối diện với ánh mắt gặng hỏi của cô, trong phút chốc có cảm giác không thể chịu đựng nổi.

Anh ta gật đầu.

Yết hầu khẽ chuyển động, anh ta chậm rãi lên tiếng: “Thật ra thì anh đã biết khá nhiều chuyện của năm năm trước. Vì em nên anh đã đi điều tra cho rõ ràng, chỉ là anh vẫn không dám nói với em, việc này cũng có một phần vì sự ích kỷ của anh.”

Anh mong em sẽ luôn căm hận Nguyễn Hạo Thần, vậy thì anh mới có thể có cơ hội tiếp tục yêu em, tuy nhiên có rất nhiều chuyện đều không như người ta mong muốn!

“Chuyện Lâm Tiêu dùng lời nói để khiến bố em kích động, dẫn đến nhồi máu cơ tim, anh cũng biết đúng không?”

Tôn Tử Phàm gật đầu.

“Ừ, chuyện này anh biết, chỉ là anh vẫn chưa dám mở miệng nói với em. Chưa kể khi đó ở Mỹ em thành ra như vậy, em đã rất đau khổ rồi, anh không muốn khiến em đau khổ thêm nữa.”

“Vậy còn mẹ em bị Lâm Tiêu sát hại, anh cũng biết rõ phải không?”

Với kỹ thuật hack của Tôn Tử Phàm, kể cả đoạn phim của camera giám sát đã bị xóa mất thì cũng không thành vấn đề, anh ta vẫn có thể khôi phục lại. Nếu không thì danh hiệu hacker số một thế giới của anh ta chỉ là bịa đặt.

“Khi ấy anh biết đoạn phim giám sát của bệnh viện trong khoảng thời gian đó đã bị xóa mất, nhưng sau khi khôi phục lại anh không có nói cho em biết.”

Tô Thanh Anh thật sự không thể hiểu nổi, nếu anh ấy đã biết tất cả thì tại sao lại không với cô?

“Nhưng về những chuyện khác thì anh không biết thật, tôi chỉ biết hai chuyện này thôi. Không nói với em là vì anh không muốn em phải đau lòng.”

Tô Cảnh Nhạc cúi đầu xuống, thì ra trong khoảng thời gian cậu thiếp đi xảy ra nhiều chuyện như vậy, bao gồm cả nguyên nhân cái chết của ông bà ngoại chết nhiều năm trước, cuối cùng vẫn được lật lại.

Tất cả đều là do bà cô Lâm Tiêu kia gây ra!

Nếu cô ta không chết thì muôn đời cũng sẽ không ngóc đầu lên được.

“Có thật là vì không muốn em đau lòng không?”

“Anh cũng mong em sẽ hận Nguyễn Hạo Thần, vậy thì anh mới có thể thích em mà không cần phải lo lắng điều gì...”

Tô Thanh Anh khẽ chớp mắt, cuối cùng thành ra thở dài.

Tôn Tử Phàm đối xử quá tốt với cô, cô có lý do và tư cách gì để trách anh ấy đây?

Advertisement
';
Advertisement