Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

Tôn Tử Phàm sờ chóp mũi của mình, hành vi của Nguyễn Hạo Thần thật sự không hề kì quặc theo kiểu bình thường. Đầu tiên là những tin tức lá cải, rồi đến những chuyện lộn xộn khác.

Bây giờ đột nhiên kêu Tô Thanh Anh cưới anh ta. Lúc mới về thì chỉ ước gì bắt anh ta cách xa cô tám trăm mét. Giờ lại chính miệng bảo Tô Thanh Anh kết hôn với anh ta.

Vấn đề trong đây rất lớn, chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với Nguyễn Hạo Thần. Dù cho anh muốn che giấu, nhưng biểu hiện của anh cũng quá rõ ràng.

Anh ta quay đầu nhìn Ngụy Toàn vẫn im lặng nãy giờ: “Rốt cuộc Nguyễn Hạo Thần đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Anh Tôn, Tổng giám đốc của chúng tôi vốn không có chuyện gì cả, nên mong anh đừng suy đoán.”

Tôn Tử Phàm: …

Chuyện đã ầm ĩ đến mức này, có quỷ mới tin không có chuyện gì. Lẽ nào anh ta mắc bệnh nan y?

Nhưng đâu có giống. Nếu thật sự mắc bệnh nan y, sao Ngụy Toàn có thể bình thản đứng tại đây được chứ? Chắc chắn đã gấp rút trở về để ổn định tình hình của Tập đoàn Nguyễn Thị từ lâu.

Phải công nhận rằng những gì Tôn Tử Phàm thầm suy đoán khá sát sự thật.

Tô Thanh Anh giận dữ lao ra ngoài, nhìn thấy ba người đứng ở cửa, lập tức đi thẳng.

Tô Cảnh Nhạc ngẩng đầu, nói với Tôn Tử Phàm: “Bố Tôn Tử Phàm, bố mau đưa mẹ con về phòng bệnh đi, con ở đây coi là được rồi.”

Tôn Tử Phàm chần chừ một lúc, cuối cùng cũng đồng ý.

Anh ta nhanh chóng xoay người rời đi, đuổi theo bóng dáng Tô Thanh Anh. Cô thừa biết mình vẫn đang bị thương mà còn chạy nhanh như thế

Cô đúng là không biết yêu quý sức khỏe của mình.

Ngụy Toàn dẫn bác sĩ vào, Tô Cảnh Nhạc cũng vào trong theo.

Lúc bác sĩ kiểm tra cho Nguyễn Hạo Thần, Tô Cảnh Nhạc ngồi yên tĩnh trên sofa bên cạnh, nhưng ánh mắt của hai bố con giao nhau.

“Ngụy Toàn, cậu đưa tên nhóc này ra ngoài một chút đi. Tôi có mấy chuyện muốn nói riêng với bác sĩ.”

“Được.”

“Cậu chủ nhỏ…”

Tô Cảnh Nhạc không chờ Ngụy Toàn nói thêm gì, tự đi ra ngoài. Bây giờ, cậu bé có thể chắc chắn rằng Nguyễn Hạo Thần đang gặp vấn đề rất nghiêm trọng về sức khỏe. Nếu không thì tại sao phải kêu cậu bé ra ngoài?

Ngồi trên ghế ở hành lang, Tô Cảnh Nhạc nhìn sang Ngụy Toàn bằng đôi mắt to tròn, cười như không cười nói với anh ta: “Chú Ngụy Toàn, phiền chú nói thật về bệnh tình của Nguyễn Hạo Thần cho cháu biết. Nếu trên người chú ấy chỉ có vết thương ngoài da thì không thể xuất hiện tình trạng chảy máu mũi được.

Vấn đề là não bộ của chú ấy xuất hiện trục trặc, không thì về mặt tim mạch. Tóm lại khả năng lớn nhất chính là lục phủ ngũ tạng của chú ấy.

Chú Ngụy Toàn, rốt cuộc bộ phận nào của chú ấy đã xảy ra vấn đề vậy? Ngày nào cũng bảo cháu khuyên mẹ cháu kết hôn với bố Tôn Tử Phàm, rốt cuộc chú ấy nghĩ gì đây?”

Ngụy Toàn: …

Anh ta bất đắc dĩ đỡ trán, đứa trẻ này quá thông minh cũng không hẳn là chuyện tốt. Giấu được cả người lớn mà không giấu nổi một đứa trẻ.

Đồng thời, cũng chứng tỏ tâm tư của cậu chủ nhỏ nhà họ rất tinh tế, rất giỏi quan sát.

“Cậu chủ nhỏ, chúng ta đang sống trong hiện thực chứ không phải phim thần tượng trên tivi. Bộ phận trên cơ thể mỗi người cũng sẽ có một ít bệnh vặt, Tổng giám đốc cũng không ngoại lệ.”

“Vậy ý của chú là Nguyễn Hạo Thần thật sự gặp phải vấn đề rất lớn?”

Ngụy Toàn xua tay: “Cậu chủ nhỏ, tôi không nói thế nhé.”

Tô Cảnh Nhạc: …

Có cần kín miệng như thế không? Tiết lộ một chút cũng không được à?

Trong phòng bệnh, Nguyễn Hạo Thần nhìn bác sĩ.

“Cơ thể của tôi còn có thể kiên trì được bao lâu?”

“Anh Nguyễn, chuyện này không dễ nói. Bệnh tình của anh chẳng qua đang ở giai đoạn giữa, còn cách giai đoạn cuối một khoảng. Nếu bây giờ làm hóa trị, vẫn có thể kéo dài một chút. Nhưng vết thương trên người anh không thích hợp tiến hành hóa trị.

Kéo dài tiếp, bệnh tình sẽ càng nghiêm trọng hơn. Có một số loại thuốc không thể sử dụng điều trị vết thương trên người anh được, cho nên bây giờ đi bước nào hay bước đó.

Lát nữa y tá qua thay thuốc cho anh, vết thương phía sau lưng quá nghiêm trọng, không thể nằm như vậy cả ngày. Anh phải để hở vết thương một chút, nếu không sẽ rất dễ bị viêm hoặc hoại tử.”

“Nếu không làm hóa trị ở giai đoạn cuối, tôi còn có thể sống bao lâu?” Nguyễn Hạo Thần không khỏi dò hỏi.

Vết thương trên người anh chắc chắn phải tĩnh dưỡng một vài tháng mới lành. Kéo dài hai tháng cũng không biết bệnh tình chuyển biến xấu đến mức độ nào. Tới lúc đó không cứu được thì sao?

Bác sĩ suy nghĩ một lúc. Trước mắt, tình hình của Nguyễn Hạo Thần thật sự rất khó nói. Có thể sống bao lâu thì vẫn phải xem bệnh tình chuyển biến xấu đến mức độ nào.

“Anh Nguyễn, bây giờ tình hình sức khỏe của anh vẫn khá lạc quan. Còn về chuyện sau này, tôi cũng không thể suy đoán chính xác được. Vẫn phải đợi tới lúc xem báo cáo kiểm tra thì mới có thể đưa ra một đáp án tương đối chính xác cho anh.”

Nguyễn Hạo Thần gật đầu, thế cứ để ngày tháng còn lại từ từ trôi qua đi. Chuyện mà anh hối hận nhất chính là không thể cho nhóc con một gia đình hoàn chỉnh, không thể tặng Tô Thanh Anh một tình yêu toàn tâm toàn ý.

“Ngoài Ngụy Toàn ra, không được nói cho bất kỳ ai về tình trạng sức khỏe của tôi. Cho dù họ tới hỏi cũng không thể nói, cứ trả lời thẳng rằng sức khoẻ của tôi không có trở ngại gì lớn là được.”

“Vâng.”

Bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, Tô Cảnh Nhạc chạy nhanh vào trên đôi chân cũn cỡn.

Ngụy Toàn đi theo sau cậu bé tỏ vẻ bất đắc dĩ, tên nhóc này đúng là không phải nghịch ngợm bình thường.

“Nguyễn Hạo Thần, cháu định cho chú xem một thứ. Có lẽ ai trong các chú cũng đều nghĩ năm năm qua, mẹ cháu sống ở nước ngoài rất tốt, nhưng không hẳn vậy đâu.”

Cậu bé lấy điện thoại, mở mấy bức ảnh ra. Lúc trước, cậu bé sợ nhất là xem mấy bức ảnh này, bây giờ đã dám xem rồi.

Nhưng mỗi lần xem, cậu bé đều sẽ nhắc nhở chính mình hết lần này tới lần khác, bản thân nhất định phải cố gắng trưởng thành, phải cố gắng mạnh mẽ hơn gấp bội, như vậy mới có thể bảo vệ mẹ.

Nguyễn Hạo Thần khó hiểu cầm lấy điện thoại của cậu bé. Anh thật sự cũng rất muốn biết tình hình cuộc sống của Tô Thanh Anh trong năm năm qua.

Lúc trước, anh có nhờ Ngụy Toàn điều tra chuyện này, nhưng đối phương đã bí mật phong tỏa mọi thông tin về Tô Thanh Anh, không cho bất kỳ ai tra ra.

Ngay cả một tấm ảnh cũng chẳng có. Do đó có thể thấy bối cảnh của người đứng sau Tô Thanh Anh cực kỳ hùng hậu, nếu không sẽ chẳng làm được đến mức này.

Khi nhìn vào màn hình điện thoại, đôi mắt Nguyễn Hạo Thần chợt mở to. Anh lướt xem từng tấm ảnh một. Mỗi lần xem một tấm thì vẻ mặt anh càng thay đổi rõ rệt.

Rốt cuộc năm năm nay, cô đã trải qua những gì?

Sao chuyện lại ra nông nỗi này?

Sau khi xem xong, cả người anh đờ đẫn, cuối cùng anh cũng hiểu tại sao Tô Thanh Anh lại hận anh và Lâm Tiêu như thế.

Xảy ra chuyện như vậy, đổi lại là ai cũng sẽ căm hận đến mức đối phương chưa chết, chắc chắn sẽ không từ bỏ.

Khi xưa, cô bị thương nặng như vậy, còn kiên trì sinh ra tên nhóc này. Cho nên năm đó cô không thể tiêm thuốc tê, nếu có tiêm thì ít nhiều cũng sẽ chịu một số ảnh hưởng.

Vì tên nhóc này, Tô Thanh Anh dứt khoát từ bỏ việc tiêm thuốc tê, khi đó cô phải đau biết nhường nào.

Advertisement
';
Advertisement