Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

Lúc vừa tới, bà Huyễn không hề nói như vậy. Bà ta hứa hẹn rằng cô ta sẽ là con dâu duy nhất của nhà họ Chu, cho dù Chu Ngọc có đăng ký kết hôn với Thư Khả Như thì cũng sẽ bắt bọn họ ly dị.

Nhưng sao bây giờ lại muốn ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng?

Vì thân phận của Thư Khả Như đã thay đổi một trăm tám mươi độ chứ sao. Từ một cô nhi hai bàn tay trắng biến thành thiên kim tiểu thư duy nhất của Tập đoàn Vạn Tư. Chưa kể bố mẹ cô ta còn vô cùng yêu thương cô ta nữa chứ.

“Dì Huyễn, chuyện này có gì đâu mà phải nói? Không phải dì đã nhận con là con dâu duy nhất của nhà họ Chu rồi à? Vậy thì chúng ta chẳng có gì để nói cả. Thư Khả Như với Chu Ngọc cũng nên ly dị thôi.”

Hàn Thục Vân kiên định nhìn hai người, ánh mắt chậm rãi rơi xuống mười ngón tay họ đan vào nhau. Lập trường của Chu Ngọc kiên định đến mức khiến người ta phải sợ hãi.

Bà Huyễn ở bên cạnh liếc nhìn cô ta, toát lên ý cảnh cáo. Bà ta đang cảnh cáo Hàn Thục Vân đừng ăn nói lung tung. Đúng là vừa nãy trên đường tới, bà ta có hứa với cô ta đôi điều, nhưng tình huống bây giờ đã thay đổi rồi.

“Thục Vân, hay là con về nhà trước đi, chuyện này dì sẽ nói rõ với con sau.”

Hàn Thục Vân ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên trời. Sau khi về, lời giải thích dành cho cô ta sẽ là gì, đơn giản là bảo cô ta buông tha cho Chu Ngọc mà thôi.

Nghĩ Thư Khả Như không môn đăng hộ đối nên bà Huyễn mới có thể ra sức ngăn cản bọn họ ở bên nhau, chứ đừng nói đến chuyện lớn như kết hôn.

Bây giờ, thân phận của Thư Khả Như đã thấy đổi chóng mặt, coi như là đã môn đăng hộ đối rồi, địa vị trong giới thương nghiệp còn hơn hẳn so với nhà họ Hàn, cho nên bà Huyễn nhất định sẽ chọn Thư Khả Như.

Huống chi hai người còn đã đăng ký kết hôn, muốn họ ly dị còn khó hơn lên trời. Từ lúc bà Huyễn bảo cô ta về là cô ta biết chuyện này đã hạ màn.

Hàn Thục Vân hít sâu một hơi, vô cùng bình tĩnh nói: “Dì ạ, dì cũng không cần phải giải thích với con đâu. Dì làm như vậy con hiểu được mà. Con sẵn lòng tác thành cho Chu Ngọc với Thư Khả Như.” Quay đầu nhìn họ, cho dù không cam lòng, nhưng cô ta vẫn gửi lời chúc phức: “Chúc hai người đầu bạc răng long.”

Nói xong, cô ta vội vàng quay người rời đi.

Thư Khả Như và Chu Ngọc nhìn nhau. Họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần đợi Hàn Thục Vân làm ầm lên, những hoàn toàn không ngờ rằng cô ta lại bình thản bỏ đi như thế.

Bầu không khí yên lặng mất mấy giây, hai vợ chồng họ Hướng thu hồi lại suy nghĩ, sắc mặt cũng dịu lại. Cô bé kia cũng khá là rộng lượng.

Thư Phương Nhiên đâu dễ dàng chịu để yên như vậy. Con gái cưng của bà bị mẹ chồng tương lai ghét bỏ, cho dù cục cưng của vợ chồng họ không muốn kết hôn thì bọn họ cũng sẽ đồng ý,

Cuối cùng hai bên tìm một nhà hàng có có danh tiếng, ngồi xuống trò chuyện.

Toàn bộ quá trình bà Huyễn không nói một câu nào, bà ta cũng không biết phải nói sao. Hiện giờ, Thư Khả Như đã môn đăng hộ đối với nhà họ Chu, nên tất nhiên bà ta không có gì để phản đối cả.

Thư Phương Nhiên tao nhã cầm ly nước trước mặt uống một ngụm cho ngọt giọng.

Bà lên tiếng: “Bà Huyễn, đúng không? Tôi muốn hỏi bà một chút. Không biết tại sao bà cứ luôn ngăn cản hôn sự của Chu Ngọc với con gái tôi thế? Bởi vì lúc trước con gái tôi là một cô nhi nên bà chướng mắt, đúng không?”

Tính cách của hai người phụ nữ đều khá là mạnh mẽ. Thư Phương Nhiên chỉ thể hiện vẻ nữ tính với người mình yêu, còn trước mặt người ngang hàng thì thái độ của bà sẽ lại càng mạnh mẽ hơn.

Bà Huyễn tuy không có lời nào để nói nhưng cũng không mảy may tỏ vẻ sợ hãi hay lấy lòng.

Thong thả cầm lấy ly nước trước mặt lên uống một ngụm, nhìn Thư Phương Nhiên rồi nói: “Đúng là lúc trước tôi không cho hai đứa ở bên nhau vì thân phận của Thư Khả Như. Bà Hướng cũng nên hiểu rõ trong những gia tộc kinh doanh thì quan hệ thông gia là quan trọng nhất. Môn đăng hộ đối cũng vô cùng quan trọng.

Cho nên có lẽ ông Hướng và bà Hướng cũng hiểu được nỗi khổ tâm của tôi. Không môn đăng hộ đối, tầm hiểu biết của hai đứa nó cũng sẽ khác nhau, về sau sẽ dẫn đến bất đồng quan điểm. Nếu thế thì chẳng thà ngay từ đầu cả hai đừng ở bên nhau.”

Lời nói này đúng là không sai. Với các gia tộc thì phương diện môn đăng hộ đối thật sự rất quan trọng.

Nhưng quan niệm của bà Huyễn lại sai, không môn đăng hộ đối thì sao? Cô nhi không xứng có được tình yêu sao?

“Cho nên mẹ mới là người không hạnh phúc. Chẳng lẽ mẹ cũng định để con giẫm lên vết xe đổ của mẹ sao?” Ánh mắt sắc bén của Chu Ngọc nhìn chằm chằm bà Huyễn, chỉ toàn là vẻ chán ghét.

Anh vốn đã chán ghét việc bà Huyễn luôn can dự vào chuyện tình cảm của anh, bản thân bà sống không hạnh phúc lại muốn lôi cả con trai mình xuống nước sao?

Đừng có nói với anh cái gì mà môn đăng hộ đối, miễn là người anh thích thì chẳng có gì phải sợ cả.

Cũng đừng nói với anh là để mở rộng nhà họ Chu cùng với Tập đoàn Chu thị. Những thứ này chẳng qua đều là lấy cớ mà thôi. Dù thế nào cũng không thể ngăn được việc anh ta với người trong lòng ở bên nhau.

“Chu Ngọc!” Bà Huyễn giận dữ mắng, “Con đừng quên mẹ là mẹ của con, dù thể nào thì con cũng không thể thay đổi được sự thật này.”

Hướng Tây Thần khẽ nhướng mày, quan hệ giữa Chu Ngọc với mẹ anh ta thật sự tệ hơn bình thường, nhưng nếu mình có bà mẹ như vậy thì cũng sẽ phản kháng như Chu Ngọc thôi.

Áp đặt nỗi bất hạnh của mình lên con vốn cũng chẳng phải thái độ mà một người mẹ nên có. Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn môn đăng với cả hộ đối?

Đúng là nực cười!

“Bà Huyễn, tư tưởng của bà phải theo kịp thời đại tiến bộ chứ. Trên thế giới này không có chuyện gì là tuyệt đối cả, can thiệp vào chuyện tình cảm của con mình lại càng là một quyết định sai lầm. Chính bà cũng hiểu rõ việc kết hôn với một người mình không thích, thậm chí còn phải sống chung cả một đời là chuyện đau khổ nhất còn gì.

Nếu như chính bà đã từng trải qua rồi, hà tất gì phải áp đặt sự bất hạnh này lên người con mình, để cho nó cũng có cảm nhận giống bà sao? Nếu là như vậy thì bà làm mẹ quá thất bại, quá ích kỷ!”

Đối với quan niệm của bà Huyễn, Thư Phương Nhiên hoàn toàn không dám gật bừa. Có lẽ nền giáo dục bọn họ tiếp nhận khác với bà ta nên về mặt quan niệm sẽ có chênh lệch lớn.

Bà Huyễn biết cách thức của mình không đúng, nhưng bà ta có cũng có lòng tự ái. Đột nhiên bị người khác dạy bảo như vậy thì tất nhiên tâm trạng chẳng thể nào tốt được.

Vẻ mặt bà ta lạnh tanh: “Bà Hướng cũng đã nói quan niệm của chúng ta không giống nhau, nên phương pháp dạy con tất nhiên cũng sẽ có khác biết lớn. Môn đăng hộ đối vốn là do tổ tiên từ xưa truyền lại, chẳng qua tôi chỉ đang thực hiện nó thôi.

Có lẽ bà cũng đoán được sau này Chu Ngọc sẽ quản lý một Tập đoàn lớn như Tập đoàn Chu Thị, nhất thiết phải có người trợ giúp, mà trước đó Thư Khả Như hoàn toàn không có thân phân, địa vị gì. Đến thời điểm mấu chốt, bà cảm thấy con bé có thể giúp được cái gì?”

“Rốt cuộc là con cưới vợ hay cưới một nhân viên về làm việc?” Chu Ngọc lạnh giọng hỏi lại.

Advertisement
';
Advertisement