"Chậc chậc, Tổng giám đốc Nguyễn thật là hăng hái. Sao anh còn chưa kết hôn với cô Phương quý giá của anh đi?"1

Gương mặt Tôn Tử Phàm đầy trào phúng. Sau khi anh ta xử lý xong công việc quay về thì lại nghe được tin Tiểu Khiết rơi xuống biển.

Anh ta tựa như phát điên tìm kiếm khắp nơi, còn nghe được chính Nguyễn Hạo Thần nổ súng bắn Tiểu Khiết, là anh ta tự tay hại chết Tiểu Khiết!

May là cô được người cứu!

Nếu không phải người đàn ông Mỹ kia nói tin này với anh ta thì anh ta còn đang canh giữ ở bờ biển không về, tiếp tục cho người tìm kiếm tung tích của cô.

Tiểu Khiết lương thiện như vậy, sao ông trời lại bạc đãi cô được?

Nghĩ đến đây, khí lạnh tản ra từ gương mặt tuấn tú của Tôn Tử Phàm càng thêm dày đặc.

Năm năm trước, Nguyễn Hạo Thần chẳng những tự tay hại chết con của mình còn tự tay đẩy Tiểu Khiết vào địa ngục. Nếu có thể, anh ta muốn Nguyễn Hạo Thần chết muôn vạn lần cũng không đủ.

Thấy đôi nam nữ đê tiện này là anh ta không nhịn được tức giận!

"Tô Cảnh Nhạc, còn không đi hay sao?"

Nghe Tôn Tử Phàm gọi tên mình, cơ thể nho nhỏ của Tô Cảnh Nhạc hơi run lên. Mỗi lần bố gọi tên đầy đủ của cậu nhóc chứng tỏ đang giận lắm rồi.

"Daddy."

Tô Cảnh Nhạc nhảy khỏi ghế: "Cảm ơn chú dì đã chiêu đãi, Daddy con đến đón con rồi, con đi trước đây ạ."

Nghe đứa nhỏ này gọi Tôn Tử Phàm là Daddy, đáy lòng Nguyễn Hạo Thần không hiểu sao lại sinh ra khó chịu.

Sao anh chưa nghe nói Tôn Tử Phàm cưới vợ hồi nào? Đối tượng kết hôn của anh ta là ai?

Tôn Tử Phàm nắm cổ áo của bé nhấc lên như tha gà con vậy. Mà di động trong tay anh ta chợt vang lên, nhìn thấy cái tên trên màn hình, anh ta vô thức nhìn thoáng qua Nguyễn Hạo Thần.

"Alo, Tiểu Anh? Ừ, thằng bé đang ở cùng anh, không cần lo. Em còn sợ anh không chăm sóc tốt cho nó hay sao?"

"Có phải mẹ gọi không ạ? Cho con nói chuyện với mẹ đi!"

Tôn Tử Phàm dẫn bé ra khỏi phòng bao rồi mới đưa điện thoại cho bé.

"Mẹ, mẹ ơi. Cục cưng của mẹ này!"

"Ừ, bé cưng có nghe lời bố Tôn Tử Phàm không thế? Có nghịch ngợm không?"

Tiếng nói từ bên kia điện thoại hơi khàn, nhưng sự dịu dàng trong giọng nói này khiến người ta say mê...

Tôn Tử Phàm liếc gương mặt nhỏ của Tô Cảnh Nhạc, thật sự rất nghịch ngợm.

"Mẹ yên tâm, con sẽ không gây phiền phức cho Daddy đâu. Con sẽ làm cục cưng ngoan nhất!"

Tôn Tử Phàm: "..."

Tin con mới lạ!

Làm cục cưng ngoan à? Daddy chỉ mới rời đi nhận có một cuộc gọi mà lúc về con đã thông đồng với thằng khốn Tôn Tử Phàm rồi. Đây là hành vi cục cưng ngoan nên làm ra hay sao?1

Sau khi cúp máy, Tô Cảnh Nhạc vừa ngước mặt lên liền bắt gặp ánh mắt thâm sâu của Tôn Tử Phàm.

Bé lập tức nở nụ cười tươi roi rói: "Daddy, chúng ta về nhà lại nói chuyện được không?"

Ồ!

Rốt cuộc cái đuôi con hồ ly nhỏ này cũng lộ ra rồi.

Hai người về đến biệt thự của Tôn Tử Phàm, Tô Cảnh Nhạc tò mò đánh giá khắp nơi. Nơi này bố trí không tồi, diện tích cũng rất lớn.

Biệt thự này của Tôn Tử Phàm nằm giữa sườn núi, rất yên tĩnh, không gian cũng đủ lớn.

Tô Cảnh Nhạc không lạ lẫm chút nào, vừa vào nhà đã lên sô pha nằm vật ra.

Quản gia thấy đứa bé này thì trợn tròn cả mắt.

"Cậu chủ? Đứa bé này..."

Nhưng Tôn Tử Phàm còn chưa kịp giải thích thì Tô Cảnh Nhạc đã giành nói trước.

"Chào ông ạ, cháu là Tô Cảnh Nhạc. Daddy Tôn Tử Phàm là Daddy của cháu, tuy rằng không phải ruột thịt!"

Quản gia nghe vậy nhìn cậu chủ nhà mình vẻ không dám tin! Không phải ruột thịt? Chẳng lẽ cậu chủ nhận con nuôi?

"Quản gia, việc này ông không cần xen vào. Ông chỉ cần biết thằng bé là con trai tôi, là cậu chủ nhỏ nhà họ Tôn là được."

"Vâng."

Quản gia không dám hỏi nhiều, nói cho cùng ông ta cũng chỉ là một người làm mà thôi, không nên quản chuyện của chủ nhân.

Chờ trong phòng khách chỉ còn hai người bọn họ, Tôn Tử Phàm nghiêm túc nhìn Tô Cảnh Nhạc.

"Tiểu Bảo, sau này đừng đến gần chú kia nữa."

Anh ta sợ hai người tiếp xúc nhiều thì Nguyễn Hạo Thần thật sự phát hiện cái gì mất.

Tiểu Khiết đương nhiên không hy vọng con trai mình có dính líu gì tới Nguyễn Hạo Thần nữa. Tốt nhất cả đời này đừng gặp lại.

Nguyễn Hạo Thần chính là nguyên nhân khiến Tiểu Khiết phải trải qua đau khổ trước giờ chưa từng nếm trải. Anh ta chỉ chứng kiến còn đau lòng và sợ hãi không thôi.

Anh ta sợ cô quá đau đớn mà không nhịn nổi nữa, cứ vậy rời đi!

Thật sự rất sợ!

Tô Cảnh Nhạc không cười nữa, nhìn lại anh ta chăm chú.

Bé nói: "Daddy, con biết con đang làm cái gì. Mặc kệ Daddy và mẹ con giấu con những chuyện trước đây, nhưng bây giờ con đã biết cả rồi. Nguyễn Hạo Thần là chồng trước của mẹ con, cũng là bố ruột của con, là người đàn ông cung cấp mầm mống cho mẹ sinh ra con."

"Theo con được biết thì năm năm trước mẹ biến thành như vậy cũng đều do Nguyễn Hạo Thần ban tặng. Hơn nữa người đó còn tự tay giết chết bà ngoại nữa! Con sẽ báo thù giúp mẹ con!"

Nghe bé nói xong, Tôn Tử Phàm hoàn toàn không kịp phản ứng. Thì ra nhóc con đã biết hết rồi, vậy mà mặt ngoài lại làm bộ như một đứa bé ngây ngô không hiểu chuyện.

Hành động của bé khiến anh ta không biết nói sao cho phải!

Một đứa bé mới gần bốn tuổi lại chỉ muốn báo thù. Có thể hiểu được ảnh hưởng của Tiểu Khiết đối với bé lớn đến thế nào.

Anh ta thở dài bất đắc dĩ, vươn bàn tay to xoa nhẹ đầu bé. Còn nhỏ tuổi đã làm người ta đau lòng như vậy! Phải làm sao đây?

Trẻ con nhà người ta bốn tuổi đầu còn đang khóc quấy đòi đồ chơi, vậy mà đứa bé này đã nghĩ muốn báo thù cho mẹ.

"Tiểu Bảo, chuyện của người lớn không cần đứa nhỏ như con nhúng tay. Nếu Nguyễn Hạo Thần biết thân phận thực sự của con thì bố không biết anh ta sẽ làm ra chuyện gì đâu."

"Daddy, con sẽ không để Nguyễn Hạo Thần nhận ra đâu. Trước đó ông ta còn từng nhẫn tâm giết chết anh trai hoặc là chị gái chưa thành hình của con, huống chi là con?"

Tôn Tử Phàm: "..."

Chuyện lâu như vậy thằng bé cũng tra được à?

Chuyện thần kỳ gì thế này?

"Chờ đã! Sao con biết được?"

Tô Cảnh Nhạc cười tà, nụ cười này không giống một đứa bé bốn tuổi nên có chút nào.

Có hương vị của Ma Vương!1

Chắc không phải là Ma Vương chuyển thế thật đấy chứ?

Tôn Tử Phàm ý thức được suy nghĩ ngây thơ lại ngu ngốc của mình thì tự nhiên muốn tát cho mình một cái.

Còn không trưởng thành bằng một đứa bé mà chấp nhận được à?

Anh ta nhớ rõ mình từng dạy đứa bé này kỹ thuật hacker... đừng nói bé con học xong rồi đấy nhé!

"Bố, lúc trước sau khi bố dạy con kỹ thuật hacker thì con lại tìm sách tự học. Giờ có một ít thành tựu rồi. Những tư liệu kia đều là con tự tra ra. Bố và mẹ con lừa con thì phải làm thế nào? Cùng lắm là con tự đi tra!"

Chỉ là sau khi tra ra rồi thì bé phẫn nộ không thôi, vô cùng phẫn nộ. Lúc trước bé còn có phần chờ mong bố ruột của mình. Nhưng sự thật đã đánh tan phần mong ngóng của bé rồi.

Vì một người đàn bà mà tổn thương mẹ và bà ngoại. Không thể tha thứ!

Thấy gương mặt nhỏ của bé thay đổi, Tôn Tử Phàm lại đau lòng. Trẻ con hiểu chuyện quá cũng không tốt.

Bé ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc.

"Daddy sẽ giúp con đúng không?"

"Ừ."

Không giúp cũng phải giúp chứ sao nữa! Một mình bé sao có thể đối phó với thằng đàn ông gian trá như Nguyễn Hạo Thần.

Năm năm trước anh ta liên thủ với người đàn ông kia mà vẫn bị Nguyễn Hạo Thần ngăn lại, huống chi Tô Cảnh Nhạc chỉ là đứa nhỏ.1
Advertisement
';
Advertisement