Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

Vì không có gì để nói thì họ tự mình điều tra vậy, bây giờ Nguyễn Hạo Thần đã có một phương hướng đại khái rồi, tổng giám đốc của tập đoàn DN rất đáng nghi, nhưng tại sao ông ta lại nhằm vào tập đoàn Nguyễn Thị?

Nguyễn Hạo Thần không nhớ mình có gây thù chuốc oán với tập đoàn DN, vậy thì hành động của tổng giám đốc tập đoàn DN chính là rất có ý đồ.

“Chuyện của con đã giải quyết xong rồi, bên cạnh bố cũng có người giúp đỡ, vậy con về trước đây.” Tô Cảnh Nhạc nói và bắt đầu thu dọn đồ của mình, đây chính là điển hình dùng xong rồi đi.

“Triều Dã, cậu đưa thằng bé về đi, e rằng khoảng thời gian này không an toàn lắm, ngày mai tới đón tôi đến công ty một chuyến, có một số người dù gì cũng cần phải cảnh cáo mới nhớ lâu được, nếu không, bọn họ luôn nghĩ rằng mình rất lợi hại và không biết sợ.” Nguyễn Hạo Thần nheo mắt lại, có một số người thực sự phải chỉ trích, nếu không thật sự tưởng rằng tay mình có thể lật chuyển bầu trời này.

Khi rời đi, Tô Cảnh Nhạc quay lại nhìn Nguyễn Hạo Thần, cậu bé luôn cảm thấy Nguyễn Hạo Thần rất không ổn, mới trôi qua bao lâu chứ mà đã phát hiện anh lại gầy đi một chút, cả người hoàn toàn theo chiều hướng càng ngày càng gầy đi.

Ngay cả khi anh đang dưỡng thương trong thời gian này, nhưng dường như những thực phẩm dinh dưỡng kia cũng không ít mà, tại sao lại càng ăn càng gầy chứ?



Đi theo sau Triều Dã, Tô Cảnh Nhạc nhìn bóng lưng to lớn ở trước mặt, không khỏi hỏi: “Chú có biết tình hình sức khỏe của Nguyễn Hạo Thần không? Cháu nghi ngờ bố không đơn giản chỉ bị thương ở bên ngoài, trên người bố chắc chắn còn có những bệnh tật và vấn đề khác, chỉ là bố không chịu nói ra, bác sĩ cũng không tiết lộ chút gì, chỉ riêng điều này cũng đủ để chứng minh cơ thể của bố thật sự có những vấn đề khác.”

Tô Cảnh Nhạc hi vọng suy đoán của mình là sai, chỉ cần những vết thương ngoài của Nguyễn Hạo Thần lành lại thì vết thương sẽ khỏi hẳn, về mặt sức khỏe cũng sẽ không có những vấn đề khác.

Nhưng đây chỉ là hy vọng của cậu bé mà thôi, Nguyễn Hạo Thần đã che giấu họ quá nhiều chuyện!

Sắc mặt của Triều Dã chỉ khẽ thay đổi rồi trở lại dáng vẻ bình thường.

Cậu ta đương nhiên biết cơ thể của đại ca còn có những vấn đề khác, nếu không thì những vết thương trên người anh cũng sẽ không lành lại chậm như vậy trong nửa tháng trời, cậu ta đã phát hiện có một số thuốc đại ca hoàn toàn không thể dùng được, bác sĩ cần phải lo lắng rất nhiều thứ khi cho thuốc.

Triều Dã cũng cảm thấy không ổn về điều này, thuốc chữa vết thương ngoài hẳn là có thể dùng được, nhưng bác sĩ rõ ràng hơi do dự và không khẳng định khi kê thuốc, đôi khi còn phải hỏi ý kiến của đại ca.

Có lẽ Ngụy Toàn sẽ biết những chuyện này, nếu có thời gian thì cậu ta sẽ hỏi Ngụy Toàn.

Cúi đầu xuống nhìn Tô Cảnh Nhạc, mặt không cảm xúc hỏi: “Nhóc một mình đi ra ngoài không sợ xảy ra chuyện gì sao? Mấu chốt là thân phận của nhóc rất nhạy cảm, nếu bị một số người cố y làm thương thì cũng sẽ gián tiếp làm thương đại ca.

Cho nên lần sau nhóc ra ngoài thì nhất định phải có người lớn đi cùng, đứa trẻ một mình ra ngoài thật sự quá không an toàn, cho dù có kẻ buôn người trên đường bế nhóc đi thì nhóc cũng không có năng lực vùng vẫy.”

“Bọn buôn người trước tiên phải có năng lực tiếp cận cháu đã, bằng không thì sao có thể bế cháu đi được?” Trên khuôn mặt nhỏ của Tô Cảnh Nhạc tràn đầy tự tin, như thể đang nói sự quan tâm của Triều Dã chính là dư thừa.

Khóe miệng của Triều Dã khẽ nhếch lên, suy nghĩ của đứa trẻ này đúng là không loại trưởng thành sớm bình thường, điều quan trọng là chỉ số IQ của cậu bé rất cao, cao gấp mười mấy lần so với những đứa trẻ cùng tuổi.

Nhưng cái thứ chỉ số IQ này hình như cũng cần nhờ vào di truyền đúng không?

Trong phòng làm việc của phó tổng giám đốc tập đoàn DN, Tô Thanh Anh đang xem tài liệu thì tiếng gõ cửa chợt vang lên.

“Vào đi!” Tô Thanh Anh nói mà không hề ngẩng đầu lên, có lẽ cô phải xử lý rất nhiều chuyện trong khoảng thời gian này nên căn bản không có thời gian bận tâm đến cái khác.

Thậm chí đến thời gian chăm sóc con trai cũng rất gấp gáp, đây chính là kết cục của việc chồng chất tài liệu, không làm việc trong một thời gian thì thoải mái, mãi không làm việc thì chính là nơi hỏa táng.

Lý Lâm bước vào, thấy cô vùi đầu làm việc, hắng giọng: “Phó tổng giám đốc.”

Khi nghe thấy tiếng của anh ta thì động tác trong tay của Tô Thanh Anh khẽ dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên hỏi: “Chuyện thế nào rồi?”

“Tôi đã điều tra rõ ràng vụ việc liên quan tới Ngụy Toàn rồi, nhưng đã có người trước chúng ta một bước, những người kia được thuê để đối phó Ngụy Toàn, về phần nguyên nhân là gì thì tạm thời vẫn chưa rõ, nhưng thuê bọn họ là một người tên Vương Luân, một giám đốc của tập đoàn Nguyễn Thị.” Lý Lâm cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, Vương Luân là người của tập đoàn Nguyễn Thị thì tại sao lại muốn đối phó Ngụy Toàn? Trừ phi nói anh ta có âm mưu gì đó.

“Những người đối phó Ngụy Toàn đâu?” Tô Thanh Anh hỏi một câu.

“Toàn bộ những người kia cũng đã bị xử lý rồi, chắc hẳn là kiệt tác của Nguyễn Hạo Thần, dù sao những người kia đã nặng tay với Ngụy Toàn như vậy, Nguyễn Hạo Thần đương nhiên sẽ không tha cho những người kia đơn giản như vậy.” Ngụy Toàn là trợ lý đặc biệt của Nguyễn Hạo Thần, những năm nay không biết đã giúp Nguyễn Hạo Thần giải quyết biết bao nhiêu chuyện phiền phức, cho nên Nguyễn Hạo Thần đương nhiên sẽ không thể bỏ qua cho những người kia.

Tô Thanh Anh không nói thêm gì, Nguyễn Hạo Thần xử lý chuyện này cũng không có gì kỳ lạ, đây vốn dĩ chính là liên quan tới họ.

Nhưng lá gan của Vương Luân lại lớn như vậy sao? Trừ phi đằng sau anh ta còn có sự tồn tại của những người khác.

“Phó tổng giám đốc, Vương Luân hai ngày trước cũng khá gan dạ, lại liên thủ với một cái cổ đông của Nguyễn Thị muốn đạp đổ Nguyễn Hạo Thần, nghe nói lúc đó Ngụy Toàn đã xuất hiện ngăn cản.” Lý Lâm suy đoán liệu có khả năng vì Ngụy Toàn đã cản trở kế hoạch của bọn họ cho nên Vương Luân ghi hận trong lòng mới cho người ra tay tàn ác với Ngụy Toàn như hay không.

Tô Thanh Anh gật đầu, cũng đại khái hiểu rõ chuyện này, nhưng điều anh ta muốn hỏi tiếp theo sẽ không đơn giản như vậy.

“Điều chúng ta phải làm bây giờ chính là mau chóng có thể tìm ra sở nghiên cứu, nếu không chúng ta rất khó giải thích với bên chú Huy, dừng việc thu mua cổ phần của tập đoàn Nguyễn Thị, không thể thất bại cả nhiệm vụ này.”

Tô Thanh Anh đã phân tích kỹ càng, hơn nữa trước đó cô đã thu thập tuyến đường Ngụy Toàn thường đi, có vài con đường sẽ thỉnh thoảng lui tới chứ không thường đi.

Những nơi thường đi cũng là một số tiệm cơm kiểu tư nhân, chắc hẳn là đang đặt thức ăn cho Nguyễn Hạo Thần.

“Lát nữa tôi gửi một phần thông tin vào email của anh, anh dựa vào manh mối trong đấy đi tìm xem, tôi đã đánh dấu địa điểm rồi.” Tô Thanh Anh nói, trong lòng cô luôn cảm thấy hơi kỳ lạ.

Chú Huy rõ ràng đang thúc giục cô mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng sau đó lại không quan tâm nữa, cô có nghĩ rằng năng lực của chú Huy lớn như vậy, hẳn không chỉ có một mình cô đang giúp ông ta làm việc mới đúng.

Có lẽ sẽ còn sắp xếp những người khác vào các tập đoàn chính thức kia, nếu không, lần nào chú Huy cũng không thể biết được tình hình nhanh như vậy.

“Lý Lâm, anh tiện thể đi điều tra xem chú Huy có phải còn có thuộc hạ khác ở đây không, trước đó không phải cũng có một nhóm người khác đang âm thầm thu mua cổ phần lẻ của tập đoàn Nguyễn Thị sao? Tôi luôn cảm thấy chuyện này chắc chắn có liên quan với chú Huy.” Những lời này cũng chỉ là suy đoán của Tô Thanh Anh mà thôi.

Advertisement
';
Advertisement