Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

Bác sĩ nói thời gian của Nguyễn Hạo Thần chỉ còn rất ngắn, ngắn đến khiến não của anh không cách nào suy nghĩ được, triệu chứng gần đây cũng ngày càng rõ ràng.

Nếu anh còn không tiếp nhận trị liệu, thì chỉ càng nghiêm trọng hơn, thời gian sống cũng sẽ rút ngắn đi nhiều.

“Nguyễn Hạo Thần, bây giờ em nghi ngờ có phải anh đang cố tình chiếm lấy sự đồng tình của em hay không, em đã nói là bảo anh đừng uống rượu nữa, vậy mà anh lại cứ uống, có phải anh cố tình làm trái lời em không?”

Tâm trạng của Tô Thanh Anh cũng rất không vui.

Sau đó cô cầm ly rượu lên ném thẳng vào trong góc, phát ra tiếng thuỷ tinh vỡ vụn vang vọng, rượu cũng bị đổ hết ra đất.

Đôi mắt sâu thẳm của Nguyễn Hạo Thần nhìn chằm chằm cô, thở dài một hơi bất đắc dĩ.

Tô Thanh Anh cũng nhìn anh, không có chút nhượng bộ về mặt khí thế, nói chung là hai người đều rất cứng rắn.

Vào lúc Tô Thanh Anh muốn xoay người rời đi, Nguyễn Hạo Thần kéo cánh tay cô lại, ôm chặt lấy cô từ phía sau, cằm đặt lên hõm cổ của cô, khẽ ngửi mùi thơm thuộc về cô.

“Cho anh ôm một lúc, chỉ một lúc thôi.”

Tô Thanh Anh yên lặng không nói gì, để mặc anh ôm, cô đã từng rất nhớ nhung nhiệt độ cơ thể của người đàn ông này.

Bây giờ cũng vẫn như vậy.

“Sinh nhật của nhóc con là khi nào?” Đến bây giờ Nguyễn Hạo Thần vẫn không biết ngày sinh của cậu bé, nói đến cùng thì người làm bố như anh cũng thật là thất bại.

Đến ngày tháng năm sinh của con mình cũng không biết, còn không phải là thất bại sao?

“Thực ra thằng bé ra đời vào mùa đông, ngày 22 tháng 12, lúc đó ở Mỹ vô cùng rét lạnh, lúc ra đời thằng bé gầy gò nhỏ xíu, em còn chưa kịp nhìn một cái thì con đã được đưa vào phòng giữ ấm rồi. Bởi vì sức khoẻ của em nên khiến cho con từ nhỏ yếu ớt, từ trước đến giờ em luôn rất áy náy với con, nếu như không phải bởi vì do thể chất của em, con sẽ không yếu ớt dễ bệnh như vậy. Em biết bệnh tật rất khó chịu, vì vậy mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ con bị bệnh, tim em đều đau đớn theo.”

Trong trí nhớ của cuộc đời Tô Thanh Anh, cũng chỉ có ký ức lúc nhỏ là tốt đẹp hơn một chút, phần còn lại đều là những khoảnh khắc đau thương.

Cánh tay ôm cô của Nguyễn Hạo Thần càng siết chặt hơn, anh đang đau lòng cho sự đau lòng của cô, vào lúc cô đau khổ nhất, khó vượt qua nhất, anh lại không thể ở bên cạnh cô, cả đời anh đều cảm thấy hổ thẹn và áy náy.

“Nguyễn Hạo Thần à, nếu như lúc đó anh tin tưởng em hơn một chút, chúng ta cũng sẽ không đi đến bước đường này, làm hai người xa lạ quen thuộc nhất.” Tô Thanh Anh chỉ cảm thấy cuộc đời như một vở kịch vậy.

Bạn sẽ mãi mãi không bao giờ biết được một giây sau sẽ xảy ra những chuyện gì!

“Anh không cảm thấy chúng ta là người xa lạ quen thuộc nhất, em dám nói trong lòng em không có anh sao? Em dám nói em đã hoàn toàn quên anh rồi sao!”

Nguyễn Hạo Thần biết, Tô Thanh Anh không dám nói, trong lòng của hai người họ đều chứa đối phương, cả đời này cũng không cách nào quên đi.

Anh vẫn luôn biết một câu nói, yêu một người chỉ cần mấy giây, nhưng quên một người thì lại cần cả đời!

Vành mắt Tô Thanh Anh hơi đỏ, im lặng không nói gì.

Bởi vì tất cả những gì Nguyễn Hạo Thần nói đều đúng cả!

Bầu không khí rất nhanh đã chìm vào sự im lặng, hai người cứ như vậy mà im lặng ôm nhau không nói gì.

Lần đầu tiên Nguyễn Hạo Thần nảy sinh ý nghĩ muốn kéo dài mãi mãi, cứ như vậy mà yên lặng ôm nhau đến khi trời đất già đi.

Chuyện anh yêu Tô Thanh Anh, ai cũng không ngăn cản được, ai cũng không thể ngăn cản!

Nhưng lần này, sợ là bản thân anh tự ngăn mình lại.

Khoảng mười phút sau, Nguyễn Hạo Thần mới từ từ buông tay mình ra, giọng nói hơi trầm khàn: “Bây giờ đã rất trễ rồi, anh đưa em về trước, để một mình nhóc con ở nhà anh cũng không yên tâm lắm.”

Trên đường về, Tô Thanh Anh đều không mở miệng nói câu nào, đến tận sau khi Nguyễn Hạo Thần rời đi rồi, cô vẫn một mực im lặng.

Bây giờ cô không cách nào quên đi những lời Nguyễn Hạo Thần vừa nói, cô cố gắng muốn phớt lờ nó đi, nhưng trong đầu lại cứ không ngừng lặp đi lặp lại giống như bị trúng độc vậy.

Ngày hôm sau, ánh nắng nắng mặt trời rất rực rỡ, nhưng lại không nóng rực như mùa hè, cảm xúc trong lòng cũng giống như mùa thu vậy, không nóng không lạnh.

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn DN, Tô Thanh Anh đang uống cà phê, trong tay cô đang cầm USB hôm qua đã nhét cho Lý Lâm, bên trong là tất cả dữ liệu và tư liệu liên quan đến việc nghiên cứu sinh học.

Tối hôm qua cô đã copy suốt bốn phút ba mươi giây, xem ra dữ liệu bên trong có nhiều tệp rất lớn.

Tính bảo mật của các viện nghiên cứu thông thường vô cùng cao, có nơi thậm chí còn để virus vào trong dữ liệu, như vậy cho dù có người lén lút sao chép tải xuống thì khi dùng máy tính của mình mở ra sẽ phát hiện một lỗ hổng virus lớn.

Phòng nghiên cứu của Nguyễn Hạo Thần lại càng nghiêm ngặt hơn nhiều lần, nếu bọn họ cũng thiết kế một tính năng như vậy, vậy cô và Lý Lâm quả thật là lành ít dữ nhiều.

“Phó tổng giám đốc, chúng ta có cần nói chuyện này với ông chủ không? Dù sao thứ này cũng là vật mà ông chủ mong chờ đã lâu, nếu như ông chủ biết chắc chắn sẽ rất vui mừng.”

Tô Thanh Anh không tập trung mà gật đầu một cái, cô cũng hiểu rõ những lời Lý Lâm nói, nhưng cô không muốn giao ra.

Thực ra mỗi một người đều vì lợi ích của bản thân mình, cô cũng vậy!

Nghe nói Nguyễn Hạo Thần đã thành lập nên nghiên cứu này rất lâu rồi, hơn nữa còn tốn một số vốn khổng lồ, nếu cô giao thứ này cho chú Huy, vậy đồng nghĩa với việc tất cả những gì Nguyễn Hạo Thần đã bỏ ra đều sẽ uổng phí hết!

Tô Thanh Anh để USB vào trong ngăn kéo, nhìn Lý Lâm, nói: “Chuyện này tôi sẽ xử lý, anh không cần lo lắng. Hơn nữa anh đừng quên rằng dữ liệu này vẫn chưa hoàn chỉnh, thứ mà bọn họ nghiên cứu vẫn chưa chính thức thành công, bây giờ dữ liệu mà chúng ta lấy được vẫn đang trong quá trình thử nghiệm, nếu như bọn họ thất bại thì dữ liệu này chẳng khác nào dữ liệu vứt đi. Đợi bọn họ có kết quả rồi, tôi sẽ tải hết tất cả dữ liệu cho chú Huy, như vậy cũng xem như là một sự đảm bảo.”

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement