Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

Nguyễn Hạo Thần không vội trả lời cậu ta, anh đưa tay sờ vào mặt bàn, quả thực là có chút cảm giác ẩm ướt.

Hơn nữa, chắc hẳn là cô ta vẫn chưa kịp lau sạch những giọt nước trên bàn phím, vì vậy trên bàn phím lúc này vẫn còn vài giọt nước, chứng tỏ trước đó cô ta quả thực đã không cẩn thận làm đổ cốc nước rồi.

Bản thân chiếc cốc có hình trụ, vì vậy khi làm đổ, đương nhiên sẽ lăn xuống.

Anh ngồi xổm xuống, nhìn thấy một mảnh vụn nhỏ dưới bàn, chiếc cốc quả thực đã bị vỡ nát!

Triều Dã không biết rốt cuộc Nguyễn Hạo Thần đang làm gì, nhìn dáng vẻ của anh giống như đang quan sát, anh đang điều tra xem những lời Chu Miểu Miểu nói có phải sự thật hay không.

“Phương pháp của cô ta khá hoàn mỹ, nhưng thông thường đều là các chi tiết quyết định sự thành bại, vị trí đặt tài liệu và vị trí của cốc nước cách nhau ít nhất 50cm, vì vậy cô ta cố ý để tài liệu ở đây sao?”

Nguyễn Hạo Thần đứng dậy, đột nhiên nở một nụ cười lạnh như băng.

Xem ra chuyện nghiên cứu sinh vật này của anh đã bị tiết lộ ra bên ngoài không ít, người nào cũng dám đến đây!

“Đại ca, vì vậy vừa rồi anh thả cô ra đi là quyết định rất không rõ ràng, ngay từ đầu em đã điều tra qua cô ta, từ thân phận cho đến học vấn đều vô cùng hoàn hảo, có thể nói là không chê vào đâu được.”

Những tài liệu này của cô ta hẳn là có người giúp cô ta biên soạn cả rồi, nếu không thì một đứa mồ côi không thể nào thuận lợi như vậy, bọn họ nhất định cho rằng có tài liệu hoàn hảo như vậy thì người khác sẽ không nhìn ra được bất kỳ điều gì.

“Một khi đã như vậy, vậy thì cậu đi điều tra chuyện này một chút, tôi thật sự muốn xem xem có bao nhiêu người đang thèm muốn đồ của tôi, vợ tôi thèm muốn tôi thì tôi cũng không nói nhiều làm gì, nhưng những người lại dám sao?” Nguyễn Hạo Thần hừ lạnh một tiếng tỏ ý khinh thường, anh không làm bất cứ chuyện gì thì bọn họ lại thật sự nghĩ rằng anh dễ bắt nạt.

“Được!”

Triều Dã không vội rời đi, mà tiếp tục nói: “Đại ca, mấy ngày gần đây trên đường đã xảy ra một chuyện rất lớn, Hắn Long Đường bị tan rã rồi!”

Nguyễn Hạo Thần gật đầu, chuyện quan trọng như vậy anh nhất định phải biết rồi, cảnh sát bên phía Morgantine đó và cảnh sát hình sự bên phía Liên Hợp Quốc này đã đồng thời lên đường tấn công.

Ngay cả khi thế lực của Hắc Long Đường đang to lớn, thì có thể làm gì? Anh ta không thể đánh bại được Liên Hợp Quốc!

“Tôi biết chuyện này là do Tôn Tử Phàm làm, nghe nói trước đây anh ta vô tình lấy được một chiếc USB nhỏ, bên trong chứa đầy chứng cứ phạm tội của Hắc Long Đường.”

 Hơn nữa, lần này Tôn Tử Phàm ra nước ngoài là bởi vì Hắc Long Đường sẽ ra tay với Thanh Môn, sẽ có người chết cũng sẽ có người bị thương, vì chuyện này nên Tôn Tử Phàm mới ra nước ngoài để giải quyết.

 Về việc sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện thì Nguyễn Hạo Thần cũng không hiểu rõ, dù sao xung đột giữa hai người cũng đã xảy ra rồi!

Nhưng kết cục rất rõ ràng, Tôn Tử Phàm đã thắng!

...

Trong sân bay quốc tế Giang Thành, Tôn Tử Phàm mang kính râm, bước ra khỏi lối đi dành cho khách VIP, sau lưng còn kéo theo một chiếc vali.

Anh ta lấy từ trong túi ra một hộp quà nhỏ màu đỏ, bên trong chính là một sợi dây chuyền bạc với viên kim cương tinh xảo và sáng bóng.

Đây chính là món quà anh ta đã mua ở Morgantine, bây giờ nghĩ kỹ lại, anh ta cũng đã rất lâu rồi không hề mua quà cho Tô Khiết, vì vậy khi quay trở về, nhìn thấy sợi dây chuyền này, anh ta cảm thấy rất hợp với Tô Khiết, vì vậy anh ta đã mua nó không chút do dự.

Mà Tô Thanh Anh hoàn toàn không biết rằng Tôn Tử Phàm đã quay trở về, cô nghĩ rằng Tôn Tử Phàm có thể phải cần một khoảng thời gian dài mới quay trở về, suy cho cùng sự việc mà anh ta đang giải quyết cũng vô cùng rắc rối.

Nếu không thì trước đây làm sao lại xảy ra sự cố máy bay chứ?

Ngay cả máy bay mà đối phương còn dám làm nổ thì còn cái gì không dám làm chứ!

Tô Thanh Anh đang xem tài liệu, Lam Hằng gõ cửa đi vào: “Phó tổng giám đốc, bên ngoài có người đàn ông họ Tôn nói muốn tìm cô.”

Những lời cậu ấy nói khiến Tô Thanh Anh ngẩng đầu lên, người đàn ông họ Tôn mà cô quen cũng chỉ có một người mà thôi.

Tôn Tử Phàm cầm một đoá hoa hồng màu sâm panh bước vào, cười nói: “Em không đồng ý thì anh cũng đã vào đây rồi, Tiểu Thanh Anh, anh phát hiện mấy ngày không gặp em, hình như em đã gầy đi không ít đấy.”

Tô Thanh Anh nhìn thấy anh ta, lộ ra vẻ mặt rất khinh thường, cô khoanh hai tay lại: “Suýt chút nữa em còn nghĩ rằng anh đã chết trên chiếc máy bay đó rồi, điện thoại gọi không được, người cũng không liên lạc được, Tôn Tử Phàm anh thật sự là một người bận rộn mà.”

Lam Hằng nhìn thấy tình hình hiện tại, cậu ta lẳng lặng đi ra ngoài mà không nói lời nào.

Đây là người mà phó chủ tịch quen biết, xem dáng vẻ của họ cũng không phải là quen biết bình thường.

Tôn Tử Phàm đặt hoa xuống trước mặt cô, còn luôn quan sát sắc mặt của Tô Thanh Anh, nhưng khi nhìn thấy dấu vết mờ nhạt trên cổ cô, nụ cười trên khuôn mặt anh ta lập tức cứng đờ.

Mặc dù đã vài ngày trôi qua, nhưng vết hickey cũng cần nhiều thời gian mới biến mất, nếu như vết hickey đậm hơn thì thời gian sẽ lâu hơn một chút.

Tô Thanh Anh giống như là người đến sau!

Tô Thanh Anh dường như cảm nhận được điều gì đó, cô vội kéo cổ áo mình lên, nhất thời không biết nên nói gì mới phải.

Sự việc đều đã quá rõ ràng rồi!

Tôn Tử Phàm nuốt một ngụm nước bọt, ngay cả giọng nói cũng đã thay đổi.

“Có phải tên khốn kiếp Nguyễn Hạo Thần đó đã bắt nạt em không?”

Nụ cười trên khuôn mặt bé nhỏ của Tô Thanh Anh cũng dần biến mất: “Anh ta làm em trở thành bộ dạng như vậy, bản thân anh ta cũng không khá hơn bao nhiêu.”

Nghe vậy, Tôn Tử Phàm nắm chặt hai tay thành nắm đấm, nghiến chặt răng, anh ta biết nhất định là tên khốn kiếp Nguyễn Hạo Thần đó!

Tô Thanh Anh không đành lòng nhìn vẻ mặt của anh ta, cô chuyển tầm mắt sang bên cạnh, giọng nói rất khàn, cô nói: “Tử Phàm, em thật sự không nghĩ rằng anh lại chờ đợi như vậy, hơn nữa, bâu giờ an cũng nhìn thấy tình cảnh này rồi, em thật sự xin lỗi!

Vì vậy, em xin anh, có thể đừng đợi em nữa được không? Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, em sẽ mang tội cả đời, em đã không còn là một người phụ nữ trong sạch nữa rồi, em không xứng đáng với người hoàn hảo như anh!”

Tôn Tử Phàm: ...

Trước đây anh ta đã nói qua rồi, tại sao luôn không nhớ?

Ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào cô: “Tô Thanh Anh, em nghe anh nói, những lời này anh chỉ nói một lần cuối cùng, sự chờ đợi của anh có xứng đáng hay không, điều đó không quan trọng, anh yêu em chính là chuyện của bản thân anh, không liên quan đến em.

Vì vậy, đừng nói với anh cái gì mà em sẽ mang tội, bởi tất cả những chuyện anh làm vì em đều là anh cam tâm tình nguyện, nếu như anh không muốn, ai có thể ép buộc được anh?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement