Nếu cứ tiếp tục như vậy, tế bào ung thư trong cơ thể anh không những phát bệnh mà còn có thể lây lan, một khi điều này xảy ra, anh nhất định sẽ chết!
Cho nên bây giờ ông ta hoàn toàn không cần lo lắng gì cả.
Nguyễn Hạo Thần bỗng nhiên cười nhún nhường, chỉ là ý cười đó không nằm trong đáy mắt.
"Cho dù tôi có xảy ra bất cứ chuyện gì, tập đoàn Nguyễn thị cũng sẽ không rơi vào tay ông. Ông cũng đừng quên tôi vẫn còn con trai tôi, không có con trai cũng vẫn còn vợ không phải sao?" Dù sao anh đã lập xong di chúc rồi, nếu anh thật sự không chống đỡ được đến lúc đó, tất cả cổ phần và tài sản đứng tên anh ấy sẽ thuộc về Tô Thanh Anh.
Ngay cả toàn bộ tập đoàn Nguyễn thị cũng đều giao cho cô quản lý!
Hai mắt Nguyễn Minh Huy híp lại, ông ta lại quên mất điều này, nhưng mà vậy thì có thể thế nào?
Đến lúc đó không phải là chuyện một câu nói của ông ta, ông ta là ân nhân cứu mạng của Tô Thanh Anh, mà Tô Thanh Anh lại là một người rất trọng ân huệ. Ông ta mở lời cô vẫn ngoan ngoãn giao vị trí đó cho ông ta?
Nguyễn Minh Huy thở dài nặng nề, nhưng biểu hiện trên mặt ông ta đều không phải là không cam lòng, đúng vậy ông ta cam lòng!
"Thiên phú kinh doanh của tôi không biết là hơn bố cậu bao nhiêu, lúc trước ông nội cậu lại luôn thiên vị bố cậu, không chỉ giao công ty cho bố cậu, còn cho bố cậu toàn bộ cổ phần công ty dưới tên ông ta, mà trong tay tôi cũng chỉ có 10% cổ phần công ty. Chút cổ phần này căn bản là cách biệt một trời so với số cổ phần trong tay bố cậu, cho nên tôi cảm thấy lúc sinh thời tôi nhất định phải kế thừa tập đoàn Nguyễn thị, làm cho ông ta ở dưới đất nhìn thấy, lựa chọn lúc trước của ông ta sai lầm bao nhiêu, mắt nhìn của ông ta mù quáng bao nhiêu!" Sắc mặt Nguyễn Minh Huy dần trở nên hung dữ, làm cho bộ dạng vốn nho nhã của ông ta biến mất hoàn toàn.
Trong mắt ông ta hiện ra sự ghen ghét rất rõ ràng!
Nhớ lại chuyện cũ trước kia, ý hận vốn âm ỷ trong lòng Nguyễn Minh Huy lại càng nổi lên rõ ràng.
Ông ta nhiều năm như vậy không trở về thành phố Giang Thành cũng là có nguyên nhân, bởi vì nơi này tràn ngập hồi ức, vừa trở về đây, một mặt xấu xí kia của ông ta đều lộ ra rất rõ.
"Ông nôi không giao công ty cho ông nhất định là có nguyên nhân của mình!" Giọng nói của Nguyễn Hạo Thần lạnh lùng, bây giờ nhìn thấy bộ dạng này của ông ta, cũng có thể hiểu được một chút nguyên nhân ông nội không giao công ty cho Nguyễn Minh Huy.
Tranh cường háo thắng như vậy, nếu như Nguyễn thị nằm trong tay ông ta, nhất định sẽ bị ông ta làm hỏng!
Có nguyên nhân của bản thân ông ta?
Có thể có nguyên nhân gì, còn không phải vì thiên vị sao.
"Nếu lúc trước ông ta đồng ý giao công ty cho tôi, các người cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, tập đoàn Nguyễn thị sẽ không xảy ra vấn đề cạn kiệt vốn, càng không xuất hiện chuyện quan hệ thông gia giữa cậu và Tô Khiết. Khi đó cậu sẽ kết hôn với mối tình đầu của cậu, Tô Khiết cũng chưa từng xuất hiện trong thế giới của cậu." Lúc trước nếu giao công ty cho ông ta, sự việc cũng sẽ không phát triển thành như bây giờ.
Nhưng thời gian không thể đảo ngược, chuyện đã xảy ra thì đã xảy ra rồi.
Nhưng mà Nguyễn Hạo Thần không nghĩ như vậy, quỹ đạo như vậy vẫn rất tốt, tiếc nuối duy nhất là anh lại chính là kiếp nạn trong cuộc đời Tô Khiết.
Nếu có thể bắt đầu lại một lần nữa, anh thà rằng Tô Khiết đừng yêu anh ngay từ khi bắt đầu, yêu anh là quyết định sai lầm nhất của cô.
Nhưng trong lòng anh lại không bỏ được...
Cùng lúc đó, Tô Thanh Anh và Lý Lâm đi vào trong quán cà phê. Lúc nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần, Tô Thanh Anh rõ ràng ngẩn cả người.
Lúc này không phải Nguyễn Hạo Thần đang làm việc sao?
Sao lại ở cùng với chú Huy?
Nguyễn Hạo Thần rõ ràng cũng nhìn thấy cô, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, sau đó hỏi: "Tô Thanh Anh biết ông lợi dụng cô ấy không"? Lúc anh nói lời này, ánh mắt vẫn luôn nhìn bóng dáng Tô Thanh Anh đứng đó.
Anh muốn biết phản ứng của cô khi nghe điều này.
Một cảm xúc khác lạ thoáng qua đôi mắt của Nguyễn Minh Huy.
“Cho đến bây giờ tôi đều lợi dụng con bé để đối phó với cậu, từ lúc cậu nổ súng về phía con bé, đến lúc cậu vì con bé mà điên cuồng, tôi đều nhìn thấy tất cả, tôi biết con bé là điểm yếu của cậu, cũng là người duy nhất có thể đối phó với cậu. Hơn nữa, con bé luôn chỉ là một con tốt thí của tôi, cho dù con bé là cháu dâu của tôi thì sao? Nếu con bé là vợ của cậu thì nên chịu đựng tất cả những chuyện này!" Nguyễn Minh Huy không hề tỏ ra thương xót.
Dù trong lòng ông ta có cảm xúc bất thường.
Lý Lâm choáng váng đến mức không thể định thần lại, anh ta không chỉ ngạc nhiên trước thân phận của Nguyễn Minh Huy mà còn bởi những gì Nguyễn Minh Huy đã nói.
Anh ta quay đầu nhìn Tô Thanh Anh theo bản năng, ông có thể nói như vậy nhất định sẽ rất đau lòng, dù sao sự ấm áp cũng đột ngột tan nát.
Tuy nhiên, Lý Lâm đã đánh giá thấp sức chịu đựng tâm lý của Tô Thanh Anh, chỉ thấy khuôn mặt của cô không có biểu cảm gì, và không có một chút gợn sóng nào trong mắt cô.
Thật ra Tô Thanh Anh vẫn biết sự tồn tại của mình là một tình huống như vậy đối với chú Huy, ngay từ đầu cô đã biết điều đó.
Chỉ là nghe chú Huy đích thân nói, cô vẫn không khỏi có chút khó chịu.
Nhưng cô vẫn không thể thể hiện những cảm xúc này trên gương mặt.
Cô dời bước đi qua, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo ý cười lạnh.
Nhìn bộ dạng như vậy của cô, Nguyễn Hạo Thần bắt đầu hối hận khi hỏi ra vấn đề này, anh không muốn thấy bộ dạng miễn cưỡng vui cười của cô.
Làm cho người ta đau lòng!
"Chú Huy!"
Nguyễn Minh Huy ngẩng đầu lên, sau khi nhìn cô, ông ta nói với Nguyễn Hạo Thần: "Tôi còn có việc phải đi trước, cảm ơn sự tiếp đãi của cậu."
Nguyễn Minh Huy cầm lấy chiếc mũ trên bàn, đội lại trên đầu và trở lại vẻ ngoài nho nhã.
Ánh mắt có thâm ý khác đảo qua trên người Nguyễn Minh Huy.
"Đợi đã, tôi muốn nói chuyện với Tô Thanh Anh."