Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

Tô Thanh Anh mỉm cười và không nói gì, Tôn Tử Phàm đã luôn thể hiện khía cạnh trong sạch, tỏa nắng và dịu dàng của mình trước mặt cô, anh ta giấu hết tất cả những sự đẫm máu và xấu xa lại...

“Nói thật, những món ăn này tương đối hợp với khẩu vị của em, em rất thích, cảm ơn.”

Nghe cô nói vậy, trên mặt Tôn Tử Phàm nở nụ cười tươi như hoa: “Tiểu Anh, em đã công nhận tài nấu ăn của anh rồi à?”

“Vâng, em đã công nhận tài nghệ nấu ăn của anh rồi, tay nghề nấu nướng như thế này em học không nổi. Là một người phụ nữ, tôi thêm nhiều từ anh mới được.” Tô Thanh Anh hơi dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói: “Đồ ăn của anh thực sự rất hợp với khẩu vị của em, em muốn biết anh đã đặt ở nhà hàng nào thế?”

“Chính là cái nhà hàng tư nhân Chu Ký ở trung tâm thành phố…” Nụ cười trên mặt Tôn Tử Phàm dần đông cứng lại, đồng thời anh ta cũng ý thức được mình đã nói hớ rồi.

Con cáo già này vậy mà lại gài anh ta, thật là quá đáng mà!

Hoàn toàn không hề nể mặt anh ta một chút xíu nào, trong lòng rất tức giận nhưng không thể phản bác lại được gì.

“Nếu có thể, lần sau em sẽ gọi đồ ăn ở nhà hàng này, nói chứ đồ ăn ở nhà hàng này mùi vị thật sự rất ngon, không tin anh có thể ăn thử món này.”

Vì vậy, sau đó Tôn Tử Phàm đã ngậm ngùi nuốt nước mắt ăn hai bát lớn, là một người đàn ông thật sự đã quá khó khăn cho anh ta rồi!

Nhìn thấy vẻ mặt của Tôn Tử Phàm, Tô Cảnh Nhạc suýt chút nữa đã không nhịn được mà phụt cười, thật sự là quá buồn cười.



Nhìn thấy khuôn mặt điển trai đầy ấm ức của Tôn Tử Phàm daddy, cậu bé suýt chút nữa đã không thể kiềmkiếm chế được mà phun thức ăn trong miệng ta, thật sự là quá buồn cười!

Cậu bé có thể tưởng tượng được khuôn mặt đẹp trai đầy ấm ức đó vừa vội vàng ăn cơm, thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn mẹ mình.

Trong bữa ăn, Tô Thanh Anh thật sự không thể chịu đựng được nữa, cô đặt đũa xuống, nắm chặt tay lại, ra hiệu cho Tôn Tử Phàm.

“Anh ăn thì ăn đàng hoàng, cứ nhìn em làm gì. Mặt em ngon hơn mấy món này sao? Anh mà nhìn em nữa, em móc con anh của anh ra đem trộn với sa tế rồi ăn đấy!”

Tôn Tử Phàm:...

Đây mới thật sự không phải là khẩu vị nặng bình thường, sa tế trộn với nhãn cầu mà cô cũng có thể nghĩ ra được.

Sau khi ăn xong, Tôn Tử Phàm pha cho cô một tách trà trị thương, vẻ mặt đã không còn bộ dáng đùa giỡn vừa rồi, nữa hỏi: “Chú Huy đột nhiên trở về nước làm gì?”

Chuyện này anh ta cũng mới vừa nhận được tin tức cách đây không lâu, anh ta cũng không thân quen gì với chú Huy này lắm, cũng chỉ mới gặp mặt nhau vài lần, chỉ là hai người cũng không có nói cái gì.

“Ông ta nói vì có chút chuyện nên mới quay về, anh cũng không biết tại sao ông ta lại quay lại, trừ tập đoàn Nguyễn thị ra, anh không nghĩ ra được chú Huy còn có việc gì khác nữa.

Cũng có khả năng là ông ta đã biết nghiên cứu sinh học trong tay Nguyễn Hạo Thần sắp hoàn thành, cho nên quay về nghĩ cách làm sao chuyển được nghiên cứu này sang tên ông ta. Ngoài ra, chú Huy tên ban đầu là Nguyễn Minh Huy, là chú thứ hai của Nguyễn Hạo Thần, khi Nguyễn Hạo Thần mười tuổi, chú Huy vì một số bất bình với gia đình mà đã gặp phải một tai nạn xe hơi rất khủng khiếp, sau đó, Nguyễn Hạo Thần luôn nghĩ rằng ông ta đã chết rồi, nhưng lúc đó chú Huy không chết mà đã trốn đi rồi sau đó lén lút đến MỹMĩ, bắt đầu hành trình lập nghiệp của riêng mình.” Khi Tô Thanh Anh nói đến phần sau, giọng điệu của cô có chút vui vẻ.

“Mẹ, nếu ông Huy và Nguyễn Hạo Thần là chú cháu, vậy ông Huy và con thực sự có quan hệ huyết thống sao?”

Tô Thanh Anh gật đầu, trên lý thuyết họ quả thực có quan hệ huyết thống.

“Những chuyện khác anh không hề kinh ngạc chỗ nào, nhưng chuyện này lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh. Anh chưa từng nghĩ tới chú Huy lại là chú của Nguyễn Hạo Thần. Dạo này nhữngnhũng bộ phim khiến người ta kinh ngạc thật sự không phải là ít.”

Tô Thanh Anh nhàn nhạt liếc anh ta một cái, nhìn xem người này nói kia, đây làm gì là phim giật gân chứ, chính xác là tình tiết máu chó đấy, có được không?

“Được rồi, được rồi, đừng nói nhiều nữa, đã muộn như vậy rồi, mọi người về ngủ sớm đi, sáng mai dậy còn có rất nhiều việc phải làm.” Tô Thanh Anh ngáp một cái, trên mặt cô hiện rõ sự mỏi mệt.

Tôn Tử Phàm rất đau lòng cho cô, nói: “Hay là em nghỉ làm đi, anh sẽ nuôi em!”



Tô Thanh Anh liếc nhìn anh ta, ý tứ đã quá rõ ràng rồi.

“Lạc Anh gì đó của anh đã giải quyết xong chưa? Nếu chưa thì đừng nói đến việc nuôi em, huống chi em có đủ năng lực tự nuôi bản thân, tiền lương hàng năm của em cũng mấy chục triệu, không đùa được đâu.” Tô Thanh Anh cười rất đắc ý, không khỏi kéo Tô Cảnh Nhạc đang chơi game lại, hôn thật mạnh lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé.

Da thịt trên mặt Tôn Tử Phàm kịch liệt co giật vài cái, tại sao lại không nhiệt tình với anh ta như vậy, anh ta cũng muốn cô hôn cơ mà.

Mặc dù Tô Cảnh Nhạc không nói gì, nhưng ánh mắt và hành động của cậu bé lại đâm thẳng vào trái tim của Tô Thanh Anh.

Nhìn thấy cậu bé ghét bỏ lau nước bọt trên mặt, đôi mắt của cậu bé tràn đầy sự chán ghét.

“Cục cưng, con đang chê nước bọt của mẹ sao?”

“Chứ gì nữa?”

Tô Thanh Anh:...

Cậu bé tanh tag rồi!

“Thật ra em có thể hôn anh thật mạnh, anh sẽ không chê em.” Tôn Tử Phàm mỉm cười, nhìn Tô Thanh Anh tràn đầy mong đợi.

Hai mẹ con liếc mắt nhìn anh ta với vẻ mặt chán ghét, không thèm quan tâm đến anh.

Tôn Tử Phàm thầm thở dài trong lòng, thời đại này làm đàn ông thật là quá khó!

...

Ngày hôm sau, Tô Thanh Anh đứng dưới lầu của tập đoàn Nguyễn thị, đương nhiên, trước mặt cô còn có Nguyễn Minh Huy và thư ký theo sau.

Thư ký của chú Huy là một người đẹp tóc vàng với thân hình rất nóng bỏng, trông có vẻ rất độc đoán.



Nguyễn Hạo Thần mặt không chút biểu cảm bước ra khỏi thang máy, toát ra khí chất nghiêm nghị và áp bức, mặc dù anh đã sớm đoán trước được chuyện như vậy sẽ xảy ra.

Nguyễn Hạo Thần và Tô Thanh Anh nhìn nhau, nhưng không kéo dài lâu, cả hai nhanh chóng chuyển tầm mắt của mình đi

Suốt cả quá trình Nguyễn Minh Huy luôn quan sát thái độ của Nguyễn Hạo Thần, liếc nhìn Tô Thanh Anh, người vẫn đang nhìn về phía trước với vẻ mặt lạnh lùng, khóe miệng nhếch lên.

Quả nhiên, chỉ có cô mới có thể khiến Nguyễn Hạo Thần có tâm trạng khác hẳn, cảm giác yêu mà không thể có được chắc chắn là rất kinh khủng.

Nguyễn Hạo Thần muốn yêu, nhưng cơ thể anh không cho phép anh làm bất cứ điều gì, bao gồm cả việc yêu Tô Thanh Anh.

“Hạo Thần, rất vui vì chúng ta lại gặp nhau, nhưng lần này tôi tới đây với tư cách là cổ đông của tập đoàn Nguyễn thị, không biết cậu có hơi ngạc nhiên không?”

“Tôi không ngạc nhiên chút nào.” Nguyễn Hạo Thần rất bình tĩnh nói.

Ông ta trở về nước không phải chỉ vì Nguyễn thị sao? Cũng là ông ta bảo Tô Thanh Anh sớm về nước sớm để làm giúp ông ta một số việc, chẳng hạn như âm thầm mua cổ phần của tập đoàn Nguyễn thị, thậm chí là một số cổ phần lẻ cũng không hề bỏ qua.

Thì việc gì phải làm chuyện dư thừa hỏi một câu như vậy.

“Hơn 20 năm qua tôi không quay lại, nơi này thật sự đã thay đổi rất nhiều, kể cả người bố bạc mệnh của cậu!”
Advertisement
';
Advertisement