Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

“Tổng giám đốc, đây đều là tài liệu vừa được sắp xếp xong, mời ngài xem.” Chu Miểu Miểu lập tức đặt tài liệu xuống trước mặt Nguyễn Hạo Thần, từ khóe mắt đột nhiên nhìn thấy những loại thuốc mà anh đặt bên cạnh, liếc nhìn mà không để ai phát hiện.

Sự nghi hoặc trong lòng cũng càng ngày càng lớn, chẳng lẽ cơ thể của tổng giám đốc có vấn đề gì, cho nên anh mới phải dựa vào uống thuốc để duy trì?

Cô ta cũng có thể nhìn ra, chắc chắn cơ thể tổng giám đốc có vấn đề gì đó, nếu không thì thì tại sao lại gầy đến như thế này, nhưng rốt cuộc là tổng giám đốc mắc bệnh gì nghiêm trọng?

“Còn việc gì nữa không?” Nguyễn Hạo Thần cau mày.

Cũng không biết thư ký đó nhìn chằm chằm vào mình như vậy là có ý gì, cũng có thể là đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Nhìn đống thuốc bên cạnh mình, anh lập tức hiểu ra, trực tiếp nói với Triều Dã: “Thuốc trị đau ruột thừa của tôi đã hết rồi, gần đây nó diễn ra hơi nghiêm trọng, cậu đi mua một lọ cho tôi đi.”

Triều Dã cũng bối rối vài giây, nhưng rất nhanh chóng hiểu ra ý của anh.

Lập tức nhìn về phía Chu Miểu Miểu: “Nếu không có việc gì nữa thì còn ở chỗ này làm cái gì? Công việc của cô chính là để cô nhàn rỗi đứng ở đây sao?”

Chu Miểu Miểu ngay lập tức tỉnh táo lại: “Xin lỗi, tôi hơi thất thần.”

Nói xong vội vàng quay người bỏ đi.



Hóa ra Nguyễn Hạo Thần bị viêm ruột thừa, có vẻ như bệnh viêm ruột thừa của anh khá nghiêm trọng, trước đó cô ta cũng nhìn thấy anh ôm bụng.

Nhưng bệnh viêm ruột thừa nếu không đến bệnh viện phẫu thuật cắt bỏ thì sau này sẽ chỉ càng nghiêm trọng hơn mà thôi, cũng không biết trong lòng tổng giám đốc đang nghĩ gì, thà uống thuốc chứ không chịu đi bệnh viện phẫu thuật.

Hơn nữa, một lọ thuốc lớn như vậy nhanh như thế đã uống hết, một ngày phải uống bao nhiêu viên đây chứ?

Thật là một người đàn ông đáng sợ!

Còn bên phía Tô Thanh Anh cùng Nguyễn Minh Huy đã đi đến một bộ phận, điện thoại trong túi cô đột nhiên rung lên, cũng không biết là ai gửi tin nhắn cho cô.

Cô dừng bước, lấy điện thoại di động ra nhìn, lông mày lập tức nhíu lại, tin nhắn này là ai gửi cho cô?

Nội dung tin nhắn nói là con trai của cô đang ở trong tay người đó, yêu cầu cô phải lập tức đến địa chỉ trong tin nhắn, nếu không nhất định không dễ dàng buông tha cho con trai cô, tiện thể còn mắng cô là một người phụ nữ vô liêm sỉ!

Tô Thanh Anh vốn dĩ không đoán ra được rốt cuộc là ai đã làm ra chuyện này, nhưng khi nhìn thấy câu nói mắng cô là người phụ nữ vô liêm sỉ, trong đầu cô lập tức xuất hiện khuôn mặt hôm đó, Lạc Anh!

Từ lần tiếp xúc ngày hôm đó, Tô Thanh Anh đã biết người phụ nữ tên Lạc Anh này có tính cách khá cực đoan, nếu không đạt được mục đích của mình thì tuyệt đối sẽ không chịu từ bỏ.

Vì vậy, cô ta nói rằng cô ta đã bắt cóc Tiểu Bảo không phải là chuyện không thể.

Con trai cô thật sự rất đáng thương, suốt ngày bị bắt cóc, về nước cũng chưa được bao lâu, mà đã bị bắt cóc hai ba lần rồi.

Con trai cô đi theo một bà mẹ như cô thật sự là vô cùng cực khổ!

“Chú Huy, rất xin lỗi có lẽ cháu phải đi trước rồi. Cá nhân cháu tạm thời xảy ra một chút chuyện, bây giờ cháu nhất định phải chạy đến đó.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Thanh Anh tràn ngập vẻ lo lắng.

Nguyễn Minh Huy không hỏi cô bất kỳ lý do gì, mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu.



“Cám ơn chú Huy.”

Tô Thanh Anh có được sự gật đầu đồng ý liền nhanh chóng rời đi, nhưng cô thư ký tóc vàng rất khó hiểu và thậm chí có chút ghen tị, tại sao công việc của Tô Thanh Anh lại đơn giản như vậy, hơn nữa còn có thể muốn đi là đi, không phải là ông chủ đã quá dung túng cho cô rồi sao?

“Ông chủ, Tô Thanh Anh rõ ràng cũng là nhân viên của anh, tại sao ông lại buông thả cô ta như vậy, cho cô nhiều tự do và quyền lợi như vậy? Tôi rất không hiểu.” Thư ký tóc vàng nói bằng tiếng Anh lưu loát.

Cả hai đều là nhân viên, chỉ là về thân phận lại hoàn toàn khác nhau, tại sao người phụ nữ Tô Thanh Anh đó lại có được đặc quyền lớn như vậy?

Nguyễn Minh Huy mỉm cười và không nói gì, nhưng đôi mắt ông ta lại lạnh đi, nhưng điều này không nhằm vào Tô Thanh Anh, theo ý kiến của ông ta,ngoại trừ người nhà họ Nguyễn ra thì tất cả những người khác đều vô tội.

Còn trong lòng Tô Thanh Anh vẫn có một mặt tốt bụng của cô, ông ta không muốn hủy hoại nó, bởi vì cô thực sự rất giống một người bạn cũ của ông ta.

Sau khi Tô Thanh Anh ra khỏi cửa, cô lập tức gửi tin nhắn cho Nguyễn Hạo Thần, hiện tại anh là người ở gần với cô nhất, cô không nhờ anh giúp thì biết nhờ ai đây?

Khi Nguyễn Hạo Thần nhận được tin nhắn của Tô Thanh Anh, cả người anh đã trở nên bất an, ngay lập tức ra lệnh cho Triều Dã đi theo để hành động.

Anh lấy áo khoác và đi ra ngoài ngay lập tức.

Xuống lầu, Nguyễn Hạo Thần vừa rời khỏi công ty đã nhìn thấy xe Tô Thanh Anh đậu bên đường, vội vàng đi tới.

Sau khi lên xe anh không khỏi hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Em có biết đối phương là ai không?”

Tô Thanh Anh vội vàng gật đầu: “Tôi nghi ngờ đó là một người phụ nữ tên Lạc Anh. Cô là đối tượng đi xem mắt với Tôn Tử Phàm. Ngay từ đầu cô ta đã hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta. Những lời cô nói lúc đó thật sự rất khó nghe, sau đó, tôi còn cố tình chọc giận cô. Nhưng tôi không ngờ rằng năng lực hành động của cô ta lại mạnh mẽ như vậy, nói không bỏ qua là không bỏ qua ngay, nhưng tôi muốn lĩnh giáo xem rốt cuộc cô ta muốn làm gì.

Vừa rồi tôi đã gọi điện cho giáo viên của trường mẫu giáo, cô ấy nói rằng Tiểu Bảo vẫn bình an vô sự trong trường, sau sự việc lần trước, trường mẫu giáo đã tăng cường an ninh.



Vì vậy, Lạc Anh này rõ ràng là đang cố lừa tôi đến đó, tôi cũng không biết mục đích của cô ta là muốn làm gì, vì vậy tôi muốn nhờ anh đến đó xem thử với tôi.”

“Vậy tại sao em không bảo Tôn Tử Phàm đi cùng em?” Nguyễn Hạo Thần không hiểu liền cất lời hỏi.

Tô Thanh Anh quay đầu liếc nhìn anh và hỏi: “Nguyễn Hạo Thần, anh nói vậy là có ý gì, nếu anh không muốn đi cùng tôi, anh có thể nói với tôi, tôi sẽ không ép buộc anh.”

“Anh không có ý này, chỉ sợ đến lúc đó anh không thể bảo vệ được em, anh sợ em sẽ bị thương, em có biết không!”

Với tình trạng cơ thể hiện tại của anh, nếu anh đi, có thể không bảo vệ được cô, mà còn khiến cô gặp nguy hiểm, lúc đó trong lòng anh sẽ tràn ngập cảm giác tội lỗi. Nhưng bây giờ anh cũng không cần phải lo lắng về vấn đề như vậy, hiện tại Triều Dã đã ở phía sau, sẽ cùng họ đến địa chỉ đó.

Tô Thanh Anh nhìn anh thật sâu, cũng không nói thêm gì nữa, từ góc nghiêng nhìn qua gò má của anh đúng là càng lúc càng gầy rồi, người không biết còn tưởng rằng anh đã bị ngược đãi.

Khoảng nửa giờ sau, Tô Thanh Anh và Nguyễn Hạo Thần đã thành công đến địa chỉ ghi trên tin nhắn, nơi đây rất ít người, nơi trước mặt là một nhà máy hóa chất bỏ hoang.

Dựa theo những chiêu trò trong phim truyền hình, Lạc Anh đã dẫn người mai phục ở đây, đại khái là muốn cho cô một đòn cảnh cáo và dạy cô một bài học.

Nhưng trông cô có giống như loại người yếu đuối như thế không?

Nguyễn Hạo Thần vô thức quay đầu nhìn lại, Triều Dã và những người khác không đi theo, có thể bọn họ đến muộn một chút.
Advertisement
';
Advertisement