Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

Có quỷ mới biết mấy người này đã giết tổng cộng bao nhiêu người vô tội và không vô tội, nói chung là trong tay bọn họ dính đầy máu tươi, dù có xuống mười tám tầng địa ngục cũng không không đủ để đền tội!

Như vậy xem ra khả năng thắng của hai người đã ít lại càng ít hơn, nói thẳng ra là không hề có phần thắng nào.

Tô Thanh Anh và Nguyễn Hạo Thần cộng lại cũng chỉ có bốn cái tay, đối phương tổng cộng có mười bốn người, dù có đánh thế nào cũng không thể đánh thắng được, trừ phi hai người cũng có người đến giúp, nếu không thì hai người thật sự có thể bị mấy người này đánh cho tàn phế.

Tô Thanh Anh nghĩ đến đây, trong lòng không nhịn được mà hơi lo lắng cho vết thương vẫn chưa lành hẳn trên người Nguyễn Hạo Thần, nếu như anh lại vận động biên độ lớn, vết thương trên người nhất định sẽ bị rách, thậm chí còn ngày càng nghiêm trọng, nhưng trước mắt thì cũng không còn cách nào khác.

“Nguyễn Hạo Thần, vết thương trên người anh vẫn chưa lành hẳn đúng không, anh bị thương rồi phải đánh như thế nào đây?” Đầu mày Tô Thanh Anh nhíu chặt lại, trong lòng bỗng nhiên nổi lên cảm giác bất lực.

Lạc Anh thấy vậy, trong lòng không cần nói cũng biết vui vẻ đến thế nào, Tô Khiết có được kết cục như thế này, đương nhiên là cô ta sẽ rất vui vẻ, cũng rất hài lòng khi nhìn thấy kết quả này.

Từ trước đến giờ chưa từng có người nào dám đối xử với cô ta như vậy, cũng chưa từng có người không sợ chết mà dám khiêu khích cô ta như Tô Khiết, trước kia khi mấy cô tiểu thư danh giá kia nhìn thấy cô ta, có ai mà không cung kính thưa dạ chứ?

Cũng chỉ có Tô Khiết là dám đối với cô ta như vậy, nếu đã vậy thì cô nhất định phải trả giá cho hành vi của mình!



Lần này xem như là lời cảnh cáo và bài học cho bọn họ!

“Các người còn ngây ra đó làm gì, không mau bước lên cho tôi, các người nhất định phải ra tay thật mạnh, không cần phải nề mặt mũi gì cả!”

Lạc Anh nhìn chằm chằm gương mặt của Tô Thanh Anh, trên mặt hiện lên sự vặn vẹo và hung ác, người dám chống đối với cô ta sẽ không thể sống qua được đến sáng ngày mai.

Tục ngữ nói rất đúng, Diêm Vương muốn bạn chết vào canh ba, thì tuyệt đối không thể giữ bạn đến canh năm!

Sắc mặt Nguyễn Hạo Thần lạnh lẽo, trong mắt lại càng lạnh hơn, Bạch Hổ Đường thật là láo xược, có phải cảm thấy trên giang hồ quá yên bình, cảm thấy Bạch Hổ Đường nhà bọn họ là lớn nhất, nên con gái của ông ta mới dám làm càn đến vậy không?

Chỉ cần anh có thể sống sót ra khỏi nơi này, Bạch Hổ Đường đừng hòng tiếp tục tồn tại trên đời này, con nợ thì bố trả!

Tầm mắt của Nguyễn Hạo Thần rơi lên người Lạc Anh, nói thẳng: “Nếu hôm nay cô dám để đám người chạm vào chúng tôi nửa phân, thì Bạch Hổ Đường các cô cũng sẽ tổn hại nửa phân, cô dám chạm vào cô ấy một chút, tôi sẽ khiến cô mất luôn thân phận tiểu thư lá ngọc cành vàng mà cô luôn lấy làm kiêu ngạo, xem ra cô vẫn chưa biết thế nào gọi là núi này cao có núi khác cao hơn nhỉ! Con người khi làm việc gì cũng phải để lại con đường lui cho mình, nếu không sáng sớm ngày mai có thể cô chỉ còn là một bộ thi thể, đến lúc đó cô chết như thế nào có khi bản thân cô còn không biết, có những người đã định sẵn là cô không thể nào đắc tội được!”

Tầm mắt Lạc Anh khóa chặt trên người Nguyễn Hạo Thần, sao anh lại biết bố cô ta là đại ca của Bạch Hổ Đường, hơn nữa từ trước đến giờ cô ta chưa từng nghe nói Nguyễn Hạo Thần tham gia vào việc giang hồ, trước kia bố cô ta có nói với cô ta rằng Nguyễn Hạo Thần là một thiên tài kinh doanh, nhà họ Nguyễn đời đời làm kinh doanh, rất trong sạch.

Vì vậy sao anh lại biết được những chuyện này?

“Nguyễn Hạo Thần, anh tưởng tôi sẽ dễ dàng tin tưởng những lời anh nói vậy sao, lúc trước khi bố tôi giới thiệu anh, anh chẳng qua chỉ là một người làm ăn bình thường mà thôi, bố tôi cũng chỉ muốn lợi dụng anh để mở rộng con đường buôn bán, nhưng đáng tiếc là anh đã từ chối ý tốt của bố tôi. Vì vậy cho dù anh biết thân phận của bố tôi thì sao chứ, người chết cuối cùng chưa chắc là tôi đâu!” Trên mặt Lạc Anh nở nụ cười đáng sợ.

Khi một người ở trong một môi trường quá lâu, thói quen của người đó sẽ liên quan đến hoàn cảnh đó, Lạc Anh là kiểu vì đã ở nơi chém chém giết giết quá lâu, nên tính cách cũng trở nên như vậy, nói một cách dễ nghe thì là đơn thuần không biết gì, còn nói một cách khó nghe thì là tự cao tự đại, ngang ngược ngông nghênh, không để ai vào mắt, ngu ngốc lại không có não.



“Tin hay không là chuyện của cô, không liên quan đến tôi, đến lúc đó nếu có xảy ra chuyện gì thì cô sẽ tự suy nghĩ đến tôi thôi, cô không tin cũng được, vậy chúng ta cứ chóng mắt lên mà xem.” Nguyễn Hạo Thần lạnh lùng nói xong những lời này, giơ tay lên đầu tiên, đấm tay như gió, tốc độ cực nhanh.

Trước kia lúc còn trẻ anh cũng từng quậy phá, cũng từng đánh nhau với không ít anh em, chỉ là có rất nhiều người đã rời khỏi thế giới này rồi, từ trước đến giờ khi đối mặt với những người này anh đều không hề sợ hãi, điều duy nhất anh sợ đó là sợ người phụ nữ Tô Thanh Anh này bị thương!

Hai người mặc áo đen cùng nhau xông qua, Nguyễn Hạo Thần và Tô Thanh Anh cùng đối phó một người, nhưng rõ ràng là tên áo đen chiếm ưu thế hơn.

Tô Thanh Anh là một cô gái, sức lực vốn dĩ đã có khoảng cách rất lớn so với đàn ông, huống chi những người áo đen này từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, bọn họ vốn dĩ rất khát máu!

Tô Thanh Anh bị một cú đấm của đối phương đấm lên ngực, cả người lùi ra sau mấy bước, sắc mặt rất khó chịu.

Nhưng cô không vì vậy là bỏ cuộc, càng đừng nói là đầu hàng!

Đầu hàng là gì cô không biết, bây giờ cô chỉ biết nếu như không muốn bị thương quá nhiều thì bắt buộc phải đánh với những người đó, đánh cho bọn họ nằm rạp, đánh đến khi thắng bọn họ mới thôi!

Nhưng rõ ràng đây là chuyện vô cùng khó khăn.

Có mấy người áo đen cùng lúc tấn công Nguyễn Hạo Thần, một người áo đen khác thì đạp lên vết thương sau lưng anh, khiến tròng mắt Tô Thanh Anh co rụt lại, bây giờ nơi yếu ớt nhất của Nguyễn Hạo Thần chính là sau lưng anh.

Sắc mặt Nguyễn Hạo Thần thay đổi, tròng mắt đầy tơ máu, có thể tưởng tượng được cú đá này nặng đến mức nào, gây ra lực sát thương lớn đến mức nào.



Mấy người áo đen dường như đã tìm thấy điểm yếu của Nguyễn Hạo Thần, vì vậy không ngừng tấn công vào sau lưng anh, sau đó càng ngày càng nhiều người áo đen bước lên tấn công Nguyễn Hạo Thần, một mình anh vốn dĩ không đủ sức để chống trả.

Tô Thanh Anh mau chóng thoát được bên này, dùng sức xông vào giữa đám người áo đen bên kia, đẩy bọn họ ra như nổi điên, sau đó mau chóng dìu Nguyễn Hạo Thần dậy, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của anh, cô rất lo lắng cho anh, trong mắt cũng loé lên sự hung ác.

Phía sau có một người áo đen đột nhiên đấm một đấm qua, Nguyễn Hạo Thần thấy vậy, dùng sức kéo Tô Thanh Anh vào trong lòng mình, lúc này, cú đấm đó trực tiếp đánh mạnh lên lưng Nguyễn Hạo Thần.

Sau lưng truyền đến cơn đau khiến anh hự một tiếng, những người này ra tay không phải đùa, quả thật là đau đến tận xương tuỷ!

Tô Thanh Anh lo lắng nhìn anh, vết thương sau lưng anh không dễ gì mới lành, bây giờ chắc chắn đã rách hết ra rồi!

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Thanh Anh mắng mỏ một câu, những người này thật đáng chết!

“Nguyễn Hạo Thần anh không sao chứ? Anh vốn không cần chặn cho em, bản thân anh đã bị thương nghiêm trọng vậy rồi còn chặn cho em không phải là tự tìm đường chết sao?”

Nguyễn Hạo Thần lại không hề để ý mà cười cười, nói: “Nếu như có thể chết vì bảo vệ em thì tại sao lại không, nếu có thể chết trong lòng em, anh cảm thấy trên đời này đã không còn gì tiếc nuối nữa.”
Advertisement
';
Advertisement