Thư Khả Như mệt mỏi buông tay ra. Chết rồi thì thôi. Thà đau khổ trong chốc lát còn hơn đau khổ cả một đời, không phải sao?

Nếu biết sớm như vậy thì cô ấy không nên quay về.

Có điều cho dù cô ấy không quay về thì người đàn ông này cũng sẽ không buông bỏ được cô gái kia.

Ờ, cô gái mà anh ta thích tên là Ngọc Linh, Tần Ngọc Linh.

Nhìn thấy dáng vẻ đó, Chu Ngọc bèn đẩy cô ấy ra.

Trong lòng cáu kỉnh, người phụ nữ này thật là đáng chết.

Đầu Thư Khả Như đập vào cửa sổ xe, đau lắm, nhưng cô ấy lại không mảy may có biểu hiện gì.

Chẳng bao lâu sau, xe dừng lại. Thư Khả Như nhìn căn biệt thự sang trọng với phong cách Châu Âu này, nơi đây từng là cơn ác mộng của cô ấy, một cơn ác mộng không thể chữa lành.

Cửa xe vừa mở, Thư Khả Như lập tức bỏ chạy. Cô ấy không cho Chu Ngọc có cơ hội phản ứng, cứ chạy thẳng về phía trước.

Chu Ngọc không nói gì, lập tức đuổi theo. Đám vệ sĩ cũng nhanh chóng đuổi theo.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài mét.

Thư Khả Như quay đầu lại nhìn, chợt cô ấy nhìn thấy một chiếc xe thể thao đang chạy nhanh tới ở phía trước, trong đầu hiện lên một ý nghĩ.

Chu Ngọc, nếu anh đã quan tâm đến Tần Ngọc Linh nhiều như thế, vậy tôi sẽ dùng cái mạng của tôi để trả lại. Nếu tôi không chết thì giữa hai chúng ta đã giải quyết sạch sẽ rồi, không ai nợ ai nữa!

Ngay đúng lúc cô ấy định lao ra, thì đột nhiên cánh tay bị một bàn tay to lớn giữ lại, giật mạnh cô ấy về khiến cái mũi của cô ấy đập vào một lồng ngực rắn chắc. Tim cô ấy đập thình thịch.

Tiếng gầm rít của chiếc xe thể thao nhanh chóng xẹt qua. Một lát sau, chỉ còn lại sự im lặng.

Bầu không khí yên tĩnh lạ thường.

Đôi mắt của Thư Khả Như đỏ hoe, bất thình lình đẩy anh ta ra.

“Cô muốn chết à?”

“Đúng, tôi muốn chết đấy. Chẳng phải anh muốn tôi đền mạng cho Tần Ngọc Linh ư? Tôi sẽ làm anh hài lòng. Nếu tôi không chết thì đó là ý trời.”

Lúc này Chu Ngọc rất muốn chửi thề, muốn tìm cái gì đó để trút giận.

Trong chớp mắt, anh ta đã cúi xuống khiêng cô ấy lên.

“Tên đàn ông chết tiệt, thả tôi ra.”

Bốp.

Cú đánh này khiến toàn thân Thư Khả Như cứng đờ, bởi vì anh ta tét vào mông của cô ấy.

Cô ấy cúi xuống cắn vào cổ người đàn ông, nhưng anh ta vẫn dửng dưng mà quay về.

Một lúc sau, cô ấy cảm nhận được mùi máu tanh nồng nặc trong miệng liền giật mình nhìn lại rồi nhả ra.

Ngước mắt nhìn thì thấy dấu răng của cô đã hằn sâu trên cổ anh ta, còn có một ít máu tươi chảy ra.

Anh ta không biết đau à?

Về đến nhà, anh ta ném cô ấy lên ghế sô pha.

Sắc mặt u ám, từ trên cao nhìn cô ấy đầy vẻ trịch thượng.

Thư Khả Như giống một kẻ chết chìm, theo bản năng muốn bỏ chạy ngay tức khắc.

“Không có sự cho phép của tôi, cô dám chết sao?”

Nghe vậy, Thư Khả Như sững sờ. Bệnh thần kinh à?1

Cô ấy muốn chết mà còn phải chờ anh ta đồng ý hay sao?

“Chu Ngọc, không phải anh chỉ muốn lấy cái mạng này của tôi hay sao? Tôi sẽ giao cho anh. Anh nói tôi giết Tần Ngọc Linh, vậy anh hãy giết tôi đi. Giết tôi sẽ giúp anh trả thù cho cô ta, không phải sao?”

Rõ ràng là một khuôn mặt baby đáng yêu, lúc này lại có nét tiêu điều lạnh lẽo không phù hợp với khuôn mặt đó.

Hơn nữa, rốt cuộc Tần Ngọc Linh có chết hay không, ai mà biết được.

Anh ta cúi người bóp chặt khuôn mặt của cô ấy: “Nhưng tôi lại không muốn để cô chết một cách dễ dàng như thế. Tôi chỉ muốn từ từ tra tấn cô, khiến cô sống không bằng chết.”

Cô ấy trợn mắt nhìn anh ta, đây quả thực là một ác ma.

“Từ nay về sau, cô không được rời khỏi đây nửa bước.”

“Dựa vào cái gì chứ? Anh đã giam cầm tôi nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao? Rốt cuộc anh muốn như thế nào thì mới hả giận đây, anh nói đi để tôi làm.”

“Lấy lòng tôi, nếu tôi thấy vui thì có thể sẽ thả cô đi. Nếu tôi thấy không vui thì cô đừng hòng rời khỏi đây nửa bước.”1

Sắc mặt Thư Khả Như tái nhợt, những ký ức trong quá khứ chợt ùa về trong tâm trí cô ấy. Cô ấy đã mất hai năm để quên đi những ký ức kinh khủng đó, nhưng anh ta lại dễ dàng lôi chúng ra chỉ bằng vài câu nói.

Sắc mặt cô ấy tái nhợt đi, toàn thân run rẩy

Nhìn thấy dáng vẻ đó, Chu Ngọc không khỏi nhíu mày. Cô ấy sao vậy?

Chu Ngọc không biết hành vi trước đây của anh ta đã khiến Thư Khả Như bị tổn thương đến mức nào, hơn nữa nó đã trở thành một bóng ma tâm lý của cô ấy.

“Vậy anh hãy giết tôi đi. Tôi sẽ không phản kháng đâu, anh muốn làm gì thì làm.”

Chu Ngọc: “…”

Đúng là người phụ nữ không biết tốt xấu mà.

Thư Khả Như nằm xuống, vùi đầu vào gối như thể cứ để mặc cho người khác chém giết vậy.

Nhưng đúng lúc anh ta muốn làm gì đó thì một vệ sĩ bất ngờ bước vào.

“Ông chủ, trợ lý của công ty gọi điện tới nói rằng có một người phụ nữ tên là Tần Ngọc Linh đang đợi anh trong văn phòng.”

Nghe thấy cái tên này, con ngươi của Chu Ngọc co lại, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Thư Khả Như bật dậy từ trên ghế sô pha, khoan thai nói: “Tần Ngọc Linh đội mồ sống dậy rồi à?”1

Vệ sĩ suýt chút không nhịn được cười, cô gái này thật là dí dỏm khôi hài.

Chu Ngọc liếc nhìn cô ấy: “Trông chừng cô ta thật kỹ cho tôi. Không được cho cô ta rời khỏi đây nửa bước.”

Thư Khả Như: “...”

Tên đàn ông chết tiệt.

Trong nhà hàng, vị trí gần cửa sổ. Tô Thanh Anh thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Tô Cảnh Nhạc.1

Tôn Tử Phàm nhìn cô: “Tiểu Anh, em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”

“Chuẩn bị cái gì?”

“Chuẩn bị gặp Nguyễn Hạo Thần.”

Không hiểu sao anh ta vẫn cảm thấy lo lắng không thể giải thích được, sợ cô gặp anh ta sẽ không kiềm chế được cảm xúc của mình.

Nỗi hận trong lòng cô quá lớn.

“Daddy phải tin tưởng mommy, ủng hộ mommy chứ.”

Tô Cảnh Nhạc cười hạnh phúc, cậu rất ủng hộ việc trả thù của mommy. Những kẻ đã hại mommy của cậu đều đáng chết.

Cậu là một đứa trẻ, có suy nghĩ như vậy rất nguy hiểm. Tô Cảnh Nhạc có thể nhận ra điều này nhưng mommy là tất cả của cậu, là toàn bộ thế giới, là mommy tốt nhất. Không ai có thể bắt nạt cô. Bây giờ không được, trước kia cũng không được.

“Tử Phàm, anh phải tin tưởng em. Em là Tô Thanh Anh chứ không còn là Tô Khiết nữa. Em sẽ không yếu đuối như trước đây nữa đâu.”

Tôn Tử Phàm gật đầu, anh ta đã chứng kiến sự trưởng thành của cô trong suốt năm năm qua. Cô đã bám vào mối thù trong lòng mà cố gắng cầm cự cho đến bây giờ. Để trả thù, cô đã mất năm năm chuẩn bị, sao cô có thể cho phép mình thất bại chứ.

“Tiểu Anh, anh sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của em. Muốn làm gì thì cứ làm.”

“Cảm ơn Tử Phàm.”

Anh ta cười rồi véo má cô.

Tô Thanh Anh khẽ đẩy ra, cô vẫn chưa quen bị người khác chạm vào mặt. Từ khi bị Lâm Tiêu lấy dao rạch mặt, cô rất nhạy cảm với việc bị người khác chạm vào mặt mình.

Tôn Tử Phàm cũng biết điều đó, gương mặt đẹp trai lộ vẻ đau lòng.

Mà vừa hay cảnh véo má kia đã lọt vào mắt của Nguyễn Hạo Thần, Lâm Tiêu đang khoác tay anh, hai người chầm chậm đi đến.

Kể từ sau vụ tai nạn xe hơi lần trước, thái độ của Nguyễn Hạo Thần đối với cô ta đã thay đổi rất nhiều. Điều này khiến cô ta rất hạnh phúc, hơn nữa họ sắp đính hôn rồi.

Đính hôn trước cũng tốt, để cho tất cả mọi người đều biết Nguyễn Hạo Thần là người đàn ông của cô ta. Bất kỳ người phụ nữ nào cũng không được dòm ngó.

Cô ta nhìn theo ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần liền thấy khuôn mặt đó…
Advertisement
';
Advertisement