Hai người liếc mắt nhìn nhau, Thư Khả Như kéo Hướng Tây Thần chạy thẳng, không hề có một chút do dự.

Cùng lúc đó, mấy người áo đen của Chu Ngọc cũng nhanh chóng đuổi theo.

Chu Ngọc nhanh chân đi đến trước mặt Tần Ngọc Linh, thấy mặt cô ta sưng đỏ thì sắc mặt lập tức trở nên hung ác nham hiểm. Anh ta liếc mắt nhìn hướng Thư Khả Như chạy trốn, đúng là hay lắm!

Nhìn thấy Chu Ngọc, Tần Ngọc Linh thì thầm kêu một tiếng: "A Ngọc..." Sau đó té xỉu trong ngực anh ta.

Shit!

Chu Ngọc mắng khẽ một câu, anh ta vốn định đuổi theo bóng dáng Thư Khả Như nhưng giờ chỉ có thể ôm lấy Tần Ngọc Linh đi bệnh viện trước.

Bên phía Thư Khả Như còn đang thực hiện kế hoạch chạy trốn, hai người chạy phía trước, người áo đen liên tục đuổi theo ở phía sau.

"Nhanh nhanh nhanh, chạy vào bên này!"

Chạy vào trong cửa hàng tạp hóa, hai người trốn đằng sau một cái biển quảng cáo lớn, người áo đen đi đến nhìn xung quanh một lượt rồi chạy thẳng về phía trước đuổi theo.

Hai người nhô ra hai cái đầu từ hai bên, sau khi phát hiện không có ai mới hoàn toàn thả lỏng ngồi trên sàn nhà.

Thư Khả Như nghiêng đầu nhìn về phía Hướng Tây Thần, cô ấy cười nói: "Kinh nghiệm của em không sai chứ, cô chị trà xanh Tần Ngọc Linh đó dùng đến dùng đi chỉ có mấy chiêu đó, không có ý tưởng nào mới mẻ."

"Ôi, thấy vinh quang lắm nhỉ? Bị người ta hãm hại đến nỗi đúc kết được kinh nghiệm mà em cũng không thấy ngại à?"1

Nghe vậy, Thư Khả Như liếc mắt nhìn Hướng Tây Thần, sau đó cô ấy nghiêng đầu sang chỗ khác không nói chuyện với anh ta nữa.

Anh ta đả kích mình!

Điện thoại di động của Hướng Tây Thần vang lên, anh ta nhìn Thư Khả Như rồi nghe máy.

"Gì cơ, mẹ nói đã tìm được em gái rồi sao?"

Thư Khả Như nghe thấy tiếng kêu đầy ngạc nhiên của Hướng Tây Thần thì tò mò nhìn anh ta, tìm được em gái? Anh ta còn có một cô em gái nữa sao?

Chẳng lẽ là thất lạc đến bây giờ mới tìm được?

Sau khi cúp điện thoại, Hướng Tây Thần xông lên ôm lấy cô ấy, cả người anh ta đang run lên, trái tim đập mạnh.

"Khả Như, mẹ anh nói đã tìm được em gái anh. Lúc ba tuổi thì em gái anh bị người lạ dẫn đi, nhà anh vẫn luôn tìm em ấy suốt nhiều năm nay, cuối cùng bây giờ đã tìm được rồi!"1

Thư Khả Như gật đầu, hóa ra anh ta còn trải qua chuyện như vậy.

Tốt quá rồi!

Anh ta có bố có mẹ còn có em gái, đúng là hạnh phúc!

Thu ánh mắt ngưỡng mộ lại, cô ấy cười nói: "Nếu thế thì anh nhanh chóng về Mỹ đi, đi gặp lại em gái anh. Em nghĩ em gái anh chắc chắn sẽ rất vui khi được trở về nhà."

"Ừm!"

Hướng Tây Thần gật đầu, anh ta quay người định đi nhưng sau đó đột nhiên dừng bước.

Anh ta quay đầu thì nhìn thấy bóng lưng cô ấy ở nơi đó có phần cô đơn, vô cùng nhỏ bé, vô cùng hiu quạnh!

Trong lòng dâng lên cảm giác tê dại chưa từng có...

Vai Thư Khả Như đột nhiên bị ai đó vỗ, cô ấy đang định nổi giận, nhìn thấy anh ta thì hơi sửng sốt.

"Không phải anh đi rồi sao? Quay lại đi theo em làm gì?"

Hướng Tây Thần ôm vai cô ấy, nhẹ giọng cười nói: "Còn không phải sợ em gặp nguy hiểm hay sao, cho nên về nhà với em trước đã, sau đó anh sẽ đi gặp em gái anh."

"Nhưng mà em cũng không nóng lòng về nhà, tủ lạnh trong nhà đã sắp trống không rồi, em muốn đi mua đồ!"

"Không thành vấn đề!"

Thư Khả Như nhìn anh ta, vui vẻ cười một tiếng.

Hướng Tây Thần đối xử với cô ấy thật sự rất tốt, tốt đến mức cô ấy không biết nên đáp lại thế nào.

Hai người cùng đi siêu thị mua sắm, sau khi mua xong Hướng Tây Thần đưa cô áy về căn hộ mới thuê không lâu, sau đó anh ta mua vé máy bay chuyến sớm nhất về Mỹ.

Mà Thư Khả Như cũng không thể ngày nào cũng ở khách sạn được, cô ấy cũng đâu giàu có gì!

Hai mẹ con ở công viên chơi rất vui vẻ, trên trán Tô Cảnh Nhạc toát mồ hôi, nụ cười vô cùng rạng rỡ dưới ánh nắng, cũng chỉ có những lúc như thế này cậu bé mới giống một đứa bé bốn tuổi.

Tô Cảnh Nhạc chỉ vào xe cáp treo: "Mẹ ơi, con muốn chơi cái đó!"

Tô Thanh Anh nhìn thấy thì trợn mắt lên, cô vội xua tay: "Không được, không được đâu cục cưng, chúng ta chơi trò khác đi. Cái này quá nguy hiểm, không phù hợp với các bạn nhỏ, hay là thôi đi nhé?"

"Ồ, mẹ sợ sao, xấu hổ quá à!"

Bị con trai mình chế giễu đúng là không phải chuyện gì vui.

"Cục cưng, chúng ta chơi đu quay ngựa đi được không, con xem nhiều bạn nhỏ đều ao ước được chơi đó?"

Thế là bạn nhỏ Tô Cảnh Nhạc nào đó dùng ánh mắt nghi ngờ cuộc đời nhìn mẹ mình.

Cậu bé nhìn giống đứa bé ba tuổi đến thế sao? Cậu đã bốn tuổi rồi, đã qua tuổi chơi đu quay ngựa lâu rồi.

"Mẹ ơi, chúng ta có thể chơi trò có tính kích thích hơn được không? Đu quay ngựa chỉ là để mấy đứa nhóc chơi thôi, một đứa bé bốn tuổi như con còn đến góp vui gì nữa?"1

Tô Thanh Anh: "..."

Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, thằng bé còn biết mình là đứa bé bốn tuổi.

"Hay là..."

"Chú chơi với con!"

Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lung bọn họ, nụ cười trên mặt Tô Thanh Anh dần vụt tắt.

Tô Cảnh Nhạc nhìn lại thì thấy Nguyễn Hạo Thần, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không còn.

"Anh đến đây làm gì? Sao lại biết chúng tôi ở đây, chẳng lẽ anh lại theo dõi chúng tôi sao?"

"Tô Thanh Anh, tôi đến xem con trai tôi một chút thì có làm sao đâu chứ?"

"Nó không phải con anh, con anh đã bị anh tự tay giết chết từ năm năm trước rồi!"

"Nó chính là con trai tôi, chẳng lẽ còn cần tôi đưa bản xét nghiệm DNA đến trước mặt em thì em mới bằng lòng thừa nhận hay sao?"

Trong lòng Tô Thanh Anh không nén được mà dậy lên từng gợn sóng, vậy mà anh ta lại dám lén xét nghiệm DNA.

"Có khi bản báo cáo đó của anh là giả đấy? Tiểu Bảo là con trai của một mình tôi, không có liên quan gì với anh hết!"

"Không liên quan gì đến tôi?"

Sắc mặt Nguyễn Hạo Thần dần trở nên hung dữ: "Nếu như không có tôi thì có có thể sinh ra được sao? Nếu như không có tôi cung cấp **** ***** cho em thì em sinh được sao?"

Tô Cảnh Nhạc đứng trước mặt Tô Thanh Anh, cậu bé nói: "Mẹ ôm con, con không muốn nhìn người đàn ông này."

Nguyễn Hạo Thần: "..."

Tuổi nhỏ nhưng hiểu biết cũng không phải là ít.

Hai bố con đối mặt một phen, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Cảnh Nhạc vô cùng nghiêm túc, nghiêm túc đến mức Nguyễn Hạo Thần có phần không biết làm sao.

"Nguyễn Hạo Thần, bây giờ con sẽ nói cho chú biết, chú không phải bố con. Từ khoảnh khắc chú tổn thương mẹ con thì chú không phải bố con nữa. Huống hồ chú đừng quên, bây giờ chú là người đàn ông đã có vợ chưa cưới. Năm năm trước chú vì Lâm Tiêu cực kì xấu xí đó mà tùy ý chà đạp tình cảm của mẹ con đối với chú thì bây giờ chú còn tư cách gì mà nói chú là bố con chứ. Chú là người cống hiến **** *****, không sai, nhưng bắt đầu từ lúc chú nổ súng bắn vào tim mẹ con thì cho dù là cuộc sống của mẹ con hay là cuộc sống của con cũng không còn dính dáng gì tới chú nữa."

Nguyễn Hạo Thần: "..."

Đứa nhỏ này trưởng thành sớm đến mức khiến lòng người ta hoảng sợ, anh muốn biết rốt cuộc cô đã trải qua những gì, con của anh đã thấy được những gì?

Đứa bé quá hiểu chuyện luôn khiến người ta hết sức đau lòng!

"Nguyễn Hạo Thần, bây giờ anh nghe thấy con trai tôi nói rồi đấy, cho nên..."

"Rất xin lỗi!"

Bỗng nhiên anh nặng nề nói.

Hai mẹ con trừng mắt nhìn anh chằm chằm, không ai mở miệng.

Tô Thanh Anh ôm Tô Cảnh Nhạc rời đi luôn, Nguyễn Hạo Thần vội vàng theo sau.

Người đàn ông này không biết đột nhiên lại nổi cơn gì, thế mà lại nói ra ba chữ đó...

Nhưng những vết thương đó chỉ dùng ba chữ là có thể xóa bỏ hết sao?
Advertisement
';
Advertisement