Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ hối lỗi: “Thật xin lỗi, tôi đi nghe điện thoại một lát.”

Tô Thanh Anh cầm túi xách, đứng lên ra ngoài nghe điện thoại.

“Ừm, tôi hiện đang có việc phải làm ở bên ngoài, nói cho tôi biết tình hình xem…”

Sau khi Tô Thanh Anh ra khỏi phòng thì khuôn mặt nhỏ lập tức trở nên lạnh lùng.

Không ngờ Lâm Tiêu và Lý Văn Nhân đã hợp tác với nhau, mà còn xem cô thành bàn đạp.

Cô đúng là đã đánh giá thấp Lâm Tiêu rồi, một người đàn ông như Lý Văn Nhân cũng dám hợp tác, cũng không sợ tự chuốc họa vào thân.

Nhưng Lâm Tiêu đã uống ly rượu vang đó, còn về chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo thì cô không biết.

“Tổng giám đốc Lý, ông đã hứa với tôi rồi đấy, chỉ cần tôi đưa người lên giường của ông thì ông sẽ cho chúng tôi mảnh đất đó. Tôi hy vọng Tổng giám đốc Lý sẽ giữ lời.”

Lý Văn Nhân mỉm cười làm lộ hàm răng ố vàng của ông ta ra, khiến cho Lâm Tiêu ghê tởm vô cùng.

Cô ta suýt không nhịn được nôn hết ra, nụ cười cũng trở nên có chút khó coi.

Nhưng ngay sau đó, cô ta liền cảm thấy cơ thể của mình có gì đó không ổn. Cô ta rất quen thuộc với cảm giác này, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Không thể nào, cô ta làm sao có thể uống ly rượu có vấn đề đó chứ!

Lý Văn Nhân nhìn cô ta, liền biết thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng rồi.

Ông ta tự rót cho mình một ly rượu, mục đích của ông ta vốn là Tô Thanh Anh nhưng với cuộc điện thoại vừa rồi…

Lai lịch của Tô Thanh Anh không hề nhỏ, hơn nữa còn rất thông minh. Đấu với cô ta, Lâm Tiêu kia chắc chắn là người thua cuộc!

Không biết người phụ nữ của Nguyễn Hạo Thần sẽ có mùi vị như thế nào.

“Cô Lâm, không biết cô bây giờ cảm thấy như thế nào nhỉ? Có phải đã bắt đầu cảm thấy khó chịu rồi không?”

Nghe câu hỏi của ông ta, Lâm Tiêu đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, con ngươi co chặt lại.

“Ông, ông đã hợp tác với Tô Thanh Anh ư!”

“Không không không, cô ta có lẽ cũng không biết đấy.”

Lý Văn Nhân đi đến trước mặt Lâm Tiêu, rồi dùng bàn tay đầy mùi thuốc lá bóp lấy khuôn mặt trắng nõn của cô ta.

“Lý Văn Nhân, tôi cảnh cáo ông, tôi là vợ chưa cưới của Nguyễn Hạo Thần đấy. Ông có biết nếu đụng vào tôi thì ông sẽ có hậu quả thế nào không?”

“Ôi, cô Lâm à. Lần này cô không đúng rồi, các người muốn mảnh đất này nhưng lại không chịu trả chút giá, làm như vậy không được đâu.”

“Đừng chạm vào tôi! Cút ra!”

Lâm Tiêu muốn chạy nhưng đôi chân chợt mềm nhũn, cả người trực tiếp ngã xuống đất, di động rơi xuống vừa đúng lúc Nguyễn Hạo Thần gọi đến.

Những ngón tay bối rối vuốt ra nghe máy: “Thần, mau cứu em, á… Ông đừng qua đây!”

Nguyễn Hạo Thần vừa định lên tiếng thì điện thoại đã bị cúp.

Ngay lập tức, Nguyễn Hạo Thần nhờ người xác định vị trí của Lâm Tiêu, hoá ra lại nằm ở lầu bốn của quán bar Khuynh Thành 1998!

Còn Tô Thanh Anh ở ngoài cửa có thể lờ mờ nghe thấy tiếng la hét của Lâm Tiêu. Nhưng cô mặc kệ, muốn hãm hại cô thì nên nghĩ ra được điều này.

Cô dựa lưng vào vách tường kính, thuần thục lấy điếu thuốc ra châm cho mình rồi bắt đầu “nuốt mây nhả khói”.

Trên người cô dường như có một nỗi cô đơn và buồn bã vô tận.

Đây cũng chính là cảnh tượng mà Nguyễn Hạo Thần và Chu Ngọc nhìn thấy khi đi xuống, bộc lộ sự hoang dã đến mức hoàn hảo!

Sau lưng họ còn có vài người áo đen đi theo, Tô Thanh Anh quay đầu lại thì nhìn thấy hai người bọn họ, cô mỉm cười:

“Đến nhanh thật đấy.”

Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần lạnh lùng nhìn vào khuôn mặt của cô, anh không khỏi sững sờ khi thấy cô hất tàn thuốc một cách thành thạo như vậy, nhưng thời gian không cho phép anh suy nghĩ quá nhiều.

Trực tiếp dẫn người xông vào phòng 4088.

Chu Ngọc đứng trước mặt cô, bất lực nói: “Là cô tính kế hãm hại cô ta sao?”

“Tôi nói vậy ư?”

Chu Ngọc chỉ im lặng khi nghe thấy vậy.

Chẳng bao lâu sau, Nguyễn Hạo Thần vội vàng bế Lâm Tiêu đi ra. Nhìn thấy cô ta đầu tóc rối bù, mặt mày đỏ bừng, chiếc váy thì bị xé rách.

Xem ra đây là định giúp Lâm Tiêu giải quyết dược tính mãnh liệt.

Cô liếc nhìn Chu Ngọc ở trước mặt rồi cười khẽ: “Sao vậy, không đi theo xem à?”

“Chuyện của hai vợ chồng người ta có gì đáng xem chứ, cô có đi về không? Tôi tiễn cô.”

“Cám ơn, nhưng tôi không về.”

Cô vứt đầu thuốc lá xuống chân, xong liền dùng giày cao gót nghiền hai cái. Sau đó đi thẳng vào phòng 4088.

Chu Ngọc không biết cô còn định làm gì nên đi vào theo.

Lý Văn Nhân mặt mũi bầm dập nằm trên ghế sofa.

Khi nhìn thấy Tô Thanh Anh và Chu Ngọc, ông ta vốn định lên tiếng mắng chửi nhưng lại ngại vì có sự hiện diện của Chu Ngọc.

Tô Thanh Anh nhặt bản kế hoạch ở dưới đất lên, trong đó có kẹp một bản hợp đồng mua bán liên quan đến mảnh đất đó.

Cô đặt xuống trước mặt Lý Văn Nhân: “Ký vào cái này thì mọi thứ đều dễ giải quyết.”

“Nhảm nhí, Tô Thanh Anh, bọn mày đúng là hay thật, nếu tao không ký cho mày…”

“Choang!” Thuỷ tinh văng ra tứ tung, Tô Thanh Anh lộ vẻ thờ ơ, không hề quan tâm đến sự sợ hãi của ông ta.

“Ký hay là không ký?”

Chu Ngọc: “…”

Đệch, đây hoàn toàn là một sự đe doạ trắng trợn, nhưng sao thoạt nhìn lại cảm thấy có chút hiên ngang bá đạo.

Lý Văn Nhân tự nhận mình xui xẻo, không ngờ lại gặp phải người khó nhằn Nhìn dáng vẻ đập vỡ chai rượu của Tô Thanh Anh, trước đây đã làm không ít loại chuyện như vậy nhỉ?

“Tôi hỏi ông một lần nữa, ký hay là không ký?”

“Ký! Tôi ký!”

Tô Thanh Anh đã chuẩn bị sẵn từ lâu rồi, cho dù tối nay có xảy ra chuyện gì đi nữa thì cô nhất định cũng phải để Lý Văn Nhân ký vào bản hợp đồng mua bán này. Cô không phải loại người lề mề, đặc biệt là trong chuyện kinh doanh.

Lý Văn Nhân chịu đựng sự đau đớn trên cơ thể, tay run rẩy cầm cây viết lên ký tên của mình vào bản hợp đồng mua bán.

Tô Thanh Anh cầm lên nhìn một cái, rồi bình thản nói: “Nếu ông muốn nuốt lời hoặc báo cảnh sát thì sẽ bồi thường phí vi phạm hợp đồng gấp mười lần, không cần phải thắc mắc.

Trên trang thứ hai, ở đây có một loạt câu hỏi về việc bồi thường do vi phạm hợp đồng, bản hợp đồng mua bán này là do hai bên tự nguyện ký kết, kể từ khoảnh khắc ông ký vào thì nó chính thức có hiệu lực về mặt pháp luật và lợi ích.”

Lý Văn Nhân: “…”

Chu Ngọc: “…”

Bồi thường phí vi phạm hợp đồng gấp mười lần. Chị gái ơi, mẹ kiếp vậy mà cũng dám đặt ra, nếu phải trả phí vi phạm hợp đồng thì nó sẽ vượt qua cả số tiền của mảnh đất này.

Đây chắc chắn là có lời chứ không có lỗ!

“Tổng giám đốc Lý, chúc ông sau này có một cuộc sống vui vẻ!”

Xảy ra chuyện như vậy mà còn chúc người ta sống vui vẻ, đây là định chọc người ta tức chết sao?

Sau khi đi ra ngoài, Chu Ngọc không nhịn được đề nghị rằng: “Có muốn đi uống một ly không?”

Tô Thanh Anh nhìn anh ta một cái rồi gật đầu.

“Mà này, cô làm việc chăm chỉ như thế để làm gì chứ? Thiếu tiền à?”

“Ừm, tôi còn phải nuôi con trai.”

Hả?

Có ma mới tin cô đấy, phụ nữ đã kết hôn càng ngày càng xấu xa.

Chỉ với thân phận Phó tổng giám đốc Tập đoàn DN này của cô, thì sao có thể sống trong tình trạng thiếu tiền được.

“Nuôi con trai từ lúc nào phải cần nhiều tiền như vậy, cô không phải là đang kiếm tiền vì Thần chứ? Hay nên nói là, dư tình chưa hết?”

Dư tình chưa hết sao?

Vấn đề này sao có thể tồn tại. Đối với Nguyễn Hạo Thần, cô không thể xóa bỏ hết những hiềm khích năm xưa càng không thể quên đi những nỗi đau xót đó, mỗi khi nhớ tới vẫn cảm thấy lòng nhói đau.

Cô nở một nụ cười lạnh lùng, lại lấy ra cho mình và Chu Ngọc mỗi người một điếu thuốc.

Sau khi lên tầng năm thì áo khoác của Nguyễn Hạo Thần vẫn còn ở trong phòng riêng.

Chu Ngọc không khỏi có chút sững sờ khi nhìn thấy dáng vẻ châm thuốc thuần thục của cô.

Tô Thanh Anh rót cho mình một ly rượu rồi tự mình uống.

“Chu Ngọc à, tôi và Nguyễn Hạo Thần cả đời này sẽ không còn khả năng nữa, cho dù đó là con của anh ta.”

“Thanh Anh à, đứa trẻ còn nhỏ như vậy cô đừng có chắc chắn như thế. Dù sao trẻ nhỏ cũng cần phải có tình yêu thương của bố.”

Cần tình yêu thương của bố sao?
Advertisement
';
Advertisement