Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

Con ngươi đen láy của Chu Ngọc nhìn Thư Khả Như không chớp mắt, đôi môi mỏng mím lại không nói gì.

Thư Khả Như thấy anh ta như thế nên cũng không nói nữa, không phải phản ứng này đã nằm trong dự liệu rồi sao? Còn mong chờ điều gì chứ.

Thư Khả Như nhìn qua chỗ khác, không tiếp tục nói nữa.

"Em đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ tra rõ ràng chuyện này."

"Nếu thật sự là do Tần Ngọc Linh gây ra thì sao? Anh sẽ làm thế nào?"

Chu Ngọc nhíu mày nhìn cô ấy, không biết phải làm sao.

"Tôi nói tôi sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, em đừng đoán lung tung được không?"

Thư Khả Như cười, không phản bác.

Từ đầu đến cuối Chu Ngọc chỉ quan tâm Tần Ngọc Linh, cô ta nói gì anh ta cũng tin ngay. Nhưng lời của Thư Khả Như nói thì Chu Ngọc cứ nhấn mạnh sẽ điều tra rõ ràng.

Cái gọi là đối với những người khác nhau sẽ có thái độ khác nhau là đây sao?

Sau khi Tô Thanh Anh biết Thư Khả Như xảy ra chuyện, cô vội vàng chạy đến nhà cô ấy. Trừ vết bầm tím trên mặt ra, Thư Khả Như không có vết thương vết khác, Tô Thanh Anh thấy thế cũng yên lòng hơn.

Người không sao là tốt rồi!

Thư Khả Như tắm xong bước ra, cô ấy muốn lau sạch những dấu vết trên người, nhưng càng lau cơn đau càng dữ dội, nên đành thôi.

Thư Khả Như nhìn Tô Thanh Anh, không khỏi dở khóc dở cười: "Tiểu Anh, tớ phát hiện số phận của hai chúng ta rất giống nhau. Sau khi trở về cứ liên tục gặp phải phiền toái, không biết có phải là đã đắc tội thần tiên nào trên trời hay không."1

Tô Thanh Anh bình tĩnh nhìn Thư Khả Như, thật ra cô ấy là một cô gái rất lương thiện rất kiên cường, lỗi là ở việc khiến cô ấy gặp phải Chu Ngọc.

Cô nghĩ nếu Thư Khả Như chưa từng gặp Chu Ngọc, chắc chắn bây giờ cô ấy đã là một cô gái rất hạnh phúc.

"Rõ ràng trong lòng cậu rất đau khổ mà vẫn giả vờ kiên cường mạnh mẽ, không mệt sao?"

Thư Khả Như luôn đơn độc một mình, nhưng cứ giả vờ xung quanh còn có rất nhiều người ủng hộ. Thế nên Tô Thanh Anh mới hỏi cô ấy có mệt không? Có đau không?

Những lời này trong phút chốc đã đánh sập thành trì kiên cường trong lòng Thư Khả Như, cô ấy cười mà nước mắt cứ không ngừng rơi.

Trông cô ấy thế này thật khiến người ta lo lắng!

Thư Khả Như nằm trong lòng Tô Thanh Anh khóc nấc lên.

"Tiểu Anh, cậu biết không? Sáng hôm nay anh ta nói thích tớ, từ trước đến giờ tớ vẫn luôn mong được nghe câu nói này, nhưng anh ta cứ cố ý nói vào lúc tớ muốn quên anh ta nhất. Thế nhưng tớ phát hiện..."

Tô Thanh Anh không vội nói, cô nhẹ nhàng xoa đầu Thư Khả Như. Chính cô cũng biết rất rõ cảm giác này, rõ hơn ai hết.

Cho nên Tô Thanh Anh mới có thể thấu được nỗi đau trong lòng Thư Khả Như lúc này!

"Thế nhưng tớ phát hiện, từ đầu đến cuối Chu Ngọc chỉ yêu một mình Tần Ngọc Linh, những người còn lại chẳng là gì cả."

Bên ngoài, phố vừa lên đèn, bắt đầu một nhịp sống khác.

Thư Khả Như khóc hơn một tiếng mới nặng nề đi vào giấc ngủ, nhưng trong lúc ngủ cũng không yên ổn, hàng lông mày thanh tú của cô ấy cứ nhíu chặt vào nhau.

Chu Ngọc tới, Tô Thanh Anh nhìn chằm chằm anh ta một lúc rồi mới chậm rãi nói: "Khả Như là một cô gái tốt, nếu như có thể xin hãy đối xử tốt với cậu ấy. Khi con người ta gom góp đủ thất vọng thì sẽ rời đi, khi đó dù anh có bù đắp như thế nào cũng vô dụng thôi."

"Ừ."

Chu Ngọc chỉ đáp lại cô mỗi một chữ. Đây là chuyện giữa hai người họ, người bên ngoài không biết được những rối rắm trong đó.

Tô Thanh Anh cũng không nói thêm những lời không cần thiết nữa, chỉ đưa ra một lời khuyên hết sức bình thường.

"Nhờ anh chăm sóc tốt cho cậu ấy, tôi về trước đây."

"Ừ, trên đường về nhớ chú ý an toàn."

Chu Ngọc ra ngoài ban công, lấy thuốc lá trong túi áo ra, khói thuốc nhanh chóng bao phủ lấy anh ta che đi khuôn mặt anh tuấn với những suy nghĩ phức tạp.

Chu Ngọc có thông tin rồi, cũng biết kẻ đứng sau là ai. Dù anh ta không muốn tin nhưng tất cả chứng cứ đã bày ra trước mắt, làm sao không tin cho được?

Tô Thanh Anh đứng dưới lầu, cô không ngờ Tôn Tử Phàm sẽ đích thân tới đón cô.

Ghế sau còn có một cậu bạn nhỏ đáng yêu!

"Mẹ ơi, dì Khả Như sao rồi ạ? Con nghe nói dì ấy bị người xấu bắt cóc?"

Trên khuôn mặt bánh bao nhỏ đầy vẻ tò mò, cái miệng nhỏ nhắn đang gặm ngón trỏ, trông đáng yêu chết đi được.

Tôn Tử Phàm nhìn thấy nụ cười của hai mẹ con qua kính chiếu hậu, bất giác cười theo.

Thích một người là như vậy đó, cô ấy vui vẻ chính là nguồn suối hạnh phúc lớn nhất của mình.

"Yên tâm đi, dì Khả Như của con đã không sao rồi chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là ổn, con ăn cơm với bố Tử Phàm có ngoan không?"

Tô Cảnh Nhạc sờ lên chiếc bụng tròn vo nhỏ nhắn của mình, rất là đáng yêu.

"Mẹ xem nè, con ăn no căng bụng luôn."

"Tử Phàm, anh chăm sóc con vất vả rồi."

"Tiểu Anh, em lại khách sáo với anh rồi!" Tôn Tử Phàm cười bất đắc dĩ.

Anh ta nhìn cô qua kính chiếu hậu, muốn nói lại thôi.

Thật ra Tôn Tử Phàm rất muốn kêu cô đừng đến làm ở Tập đoàn Nguyễn Thị nữa, nhưng anh hiểu rõ tính cách của Tô Thanh Anh, nếu đó là việc cô muốn làm thì sẽ làm đến cùng.

Tôn Tử Phàm không biết người đàn ông đó giao cho cô nhiệm vụ gì, nhưng anh ta biết nếu Tô Thanh Anh không hoàn thành, chắc chắn cô sẽ không bỏ đi một cách dễ dàng như vậy.1

"Tiểu Anh, em đi làm ở Nguyễn Thị phải tự bảo vệ mình, không thể giống như vậy được!"

Những gì anh ta muốn nói cũng chỉ có câu này.

Tô Thanh Anh nhìn anh ta, khẽ gật đầu.

Khi Thư Khả Như tỉnh lại, trời bên ngoài đã sáng rồi, dưới lầu loáng thoáng có tiếng ồn ào. Ai mà thất đức vậy chứ, mới sáng sớm đã cãi nhau trong nhà cô ấy?

Huyệt thái dương của Thư Khả Như giật liên hồi, cô ấy vén chăn bước xuống giường.

Thư Khả Như vừa định xuống lầu, giọng nói của Tần Ngọc Linh vọng lên khiến cô ấy phải dừng bước, Thư Khả Như ngồi ở chỗ rẽ của cầu thang.

Không phải cô ấy cố ý nghe trộm mà là trong lúc vô tình nghe được, cái này đâu được tính là nghe lén.

"A Ngọc, đêm qua anh không về mà ở nhà người phụ nữ khác, anh có nghĩ đến cảm nhận của em không? Em mới là bạn gái của anh, anh đặt em vào chỗ nào?"

Vô tình nghe lén lại nghe được câu chuyện này khiến Thư Khả Như khá sửng sốt, thì ra cả đêm qua người đàn ông này không về nhà, chẳng trách Tần Ngọc Linh lại tìm tới tận cửa.

Thư Khả Như lén nhìn qua kẽ hở, thấy được khuôn mặt của Tần Ngọc Linh. Khuôn mặt đó đang đau lòng muốn chết, phải nói là đặc sắc có một không hai.

Xem ra cô ta bị Chu Ngọc chọc giận không nhẹ!

Chu Ngọc nhìn Tần Ngọc Linh với ánh mắt sâu xa, anh ta suy tư hồi lâu.

"Tiểu Ngọc, có phải là em cho người làm chuyện đó." Không có nghi vấn, chỉ là một câu trần thuật hết sức đơn giản.

Tần Ngọc Linh nghe vậy, khuôn mặt cô ta mất tự nhiên, ánh mắt bối rối.

"Em kêu người làm gì chứ? A Ngọc, anh đừng đến tìm Thư Khả Như nữa được không?"

"Anh đã cho người tra hỏi mấy người kia rồi, bọn họ đã nói là giao dịch với một người phụ nữ. Anh cũng cho người kiểm tra tài khoản của em, em lấy một khoản tiền của anh chuyển vào trong một tài khoản ở Mỹ. Sau đó lại lấy năm mươi vạn chuyển tới tài khoản của một người lạ trong nước, rồi tiếp đó mới chuyển cho những kẻ bắt cóc Thư Khả Như. Em làm những chuyện đó nhằm mục đích gì chứ? Thư Khả Như đã làm gì tổn thương đến em đâu, sao em phải làm thế với cô ấy?"
Advertisement
';
Advertisement