Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết (FULL)

“Sau đó anh ta đã tra rõ ràng, chính là Tần Ngọc Linh làm chuyện đó, cuối cùng anh ta lại giúp bao che cho cô ta, lẽ nào sự tổn thương của em không phải là tổn thương ư?”

Vẻ mặt của Hướng Tây Thần dần dần trở nên không cảm xúc, anh ta mới không ở đây vài ngày thì đã xảy ra nhiều chuyện thế này. Hơn nữa, nhìn thấy vẻ mặt cô ấy không hề gợn sóng, Hướng Tây Thần cảm thấy đau xót trong lòng, cô gái nhỏ này bình tĩnh đến mức khiến người ta thấy đau lòng!

“Cho nên, tối nay em kiểm tra thử thái độ của Chu Ngọc đối với em, tia hy vọng nhen nhóm ban đầu hoàn toàn rơi vào tan biến, cuối cùng anh ta vẫn chọn Tần Ngọc Linh.”

“Được rồi, chúng ta tới bệnh viện thôi. Đừng để tới lúc vết thương thật sự bị nhiễm trùng, nếu không thì tới lượt em khóc đấy.”

Thư Khả Như nghe vậy, thầm trợn tròn mắt, rút tay mình khỏi tay anh ta, lúc nãy còn đắm chìm trong chuyện của mình, bây giờ hoàn hồn lại thật sự là rất đau.

Cô ấy chu miệng lên thổi vài cái, thấy dáng vẻ cô ấy như vậy, Hướng Tây Thần mỉm cười mà không hay biết. Đột nhiên anh ta lại trở nên ảm đạm, rốt cuộc cô ấy thích Chu Ngọc đến mức nào? Mới không tiếc làm tổn thương bản thân như thế? Đáng tiếc cô gái tốt như vậy mà Chu Ngọc không biết trân trọng, vậy thì để anh ta bảo vệ.

“Hướng Tây Thần anh còn chưa nói em biết, chuyện của anh thế nào rồi? Có phải em gái anh rất xinh đúng không?”

“Lát nữa anh nói em nghe, bây giờ nhắc chuyện này thì anh vô cùng tức giận. Nếu người có tính tình tốt giống anh cũng có thể tức giận, nhất định là đối phương khiêu khích giới hạn của anh rồi.”

Thư Khả Như:...

Nói thật, quen biết Hướng Tây Thần lâu thế này rồi, cô ấy thật sự chưa từng thấy anh ta tức giận, quả thật tính tình rất tốt.

Chuyện đó chắc không phát triển theo hướng mà cô ấy nói lúc ngoài cửa chứ? Nếu là như vậy, anh ta tức giận cũng là chuyện tất nhiên.

Hai người vừa mới lái xe ra khỏi căn hộ, xe của Chu Ngọc xuất hiện, dừng ngay tại vị trí mà xe của Hướng Tây Thần vừa đỗ lúc nãy. Anh ta lập tức xông lên tầng có căn hộ của Thư Khả Như, điên cuồng nhấn chuông cửa, nhưng bên trong không hề có tiếng động nào cả.

Chẳng lẽ cô ấy vẫn chưa về? Mà hàng xóm bên trái đã không cách nào chịu được nữa.

Người kia mở cửa, thò đầu ra ngoài: “Tôi nói anh này, có phải anh bị thần kinh không vậy? Đêm hôm khuya khoắt còn điên cuồng nhấn chuông cửa nhà người ta, anh có biết hai chữ ‘quấy rầy’ viết thế nào không? Hơn nữa, sáng nay người ta đã dọn đi rồi, lẽ nào còn hy vọng xa vời có ma bên trong ra mở cửa cho anh ư?”

“Anh nói gì thế?”

Đột nhiên thấy Chu Ngọc trở nên hung dữ, người đàn ông không khỏi rụt cổ lại. Chẳng qua anh ta chỉ nói sự thật, hung dữ làm gì chứ? Lẽ nào chỉ mình Chu Ngọc biết hung dữ thôi sao? Đúng thật là!

“Anh nói lại câu vừa nãy lần nữa xem.”

“Anh bị thần kinh à, anh kêu nói lại thì tôi nói lại chắc, tôi không cần thể diện sao?”

Rầm!

Sau khi nói xong, anh ta nhanh chóng rút đầu về phòng mình, dùng sức đóng sầm cửa lại. Chu Ngọc nuốt nước bọt, vẻ mặt rất cáu kỉnh. Thư Khả Như lại chuyển nhà, lẽ nào đã chuẩn bị rời khỏi anh ta ư? Anh ta không cho phép!1

Chu Ngọc lập tức xuống lầu, lấy điện thoại gọi ngay vào số của Thư Khả Như, nhưng đường dây mãi báo bận, gọi mấy cuộc cũng đều như vậy. Chu Ngọc nhận ra, Thư Khả Như đã chặn số điện thoại của mình.

Chết tiệt!

Sau khi tới bệnh viện, Hướng Tây Thần đã nói xong chuyện của mình, nói ra đúng thật là có hơi ‘máu chó’. Hơn nữa, Thư Khả Như cũng mới biết, anh ta là cậu ấm hàng thật giá thật, còn là kiểu rất giàu.

Chắc do người phụ nữ giả làm em gái của Hướng Tây Thần biết nhà họ Hướng luôn tìm đứa con thất lạc, cho nên chi tiền để làm giả ADN. Cô ta muốn vào nhà họ Hướng làm cô chủ nhà giàu, sống cuộc sống không lo cơm áo gạo tiền. Sau khi Hướng Tây Thần trở về chung sống với cô ta một khoảng thời gian thì phát hiện ra manh mối.1

Sau đó, anh ta nhờ người từ từ điều tra, mới phát hiện những uẩn khúc trong đó, anh ta đã vạch trần kẻ giả danh em gái mình trước mặt mọi người.

Sau khi xử lý xong mấy chuyện này, Hướng Tây Thần bay về thành phố Giang Thành ngay lập tức.

Lúc Thư Khả Như gặp anh ta thì thấy anh ta rửa bát trong nhà hàng, nghe nói là anh ta không có tiền thanh toán bữa ăn nên mới tới đây rửa bát.

Nhưng sau khi sống chung với nhau, Thư Khả Như cũng phát hiện, Hướng Tây Thần vốn không nghèo như mình tưởng tượng. Ngược lại còn là kiểu người khá là có tiền, nhưng cô ấy không hề nghĩ đến khía cạnh anh ta là cậu ấm.

Bác sĩ thay cô ấy kiểm tra vết thương, thấy vết thương bị cứa sâu như vậy, không nhịn được quở trách.

“Bây giờ người trẻ mấy người tệ hại quá, làm ầm lên chia tay thì tự hại mình, cơ thể da thịt là bố mẹ cho nhưng hai người lại tuỳ ý chà đạp thế này, cô cảm thấy xứng đáng với bố mẹ mình không?

Còn nữa cô gái nhỏ, vì một người đàn ông tồi tệ đến mức phải tự hại mình thế này sao? Trái tim cậu ta đã không còn ở chỗ của cô nữa, cô níu kéo cậu ta thì có ích gì chứ!

Người đàn ông có thể bị giành mất thì không còn thuộc về cô nữa, chỉ là một đống rác. Nếu đã là rác rưởi thì hà tất phải để tâm làm gì? Cũng may cậu ta còn chút lương tâm đưa cô tới bệnh viện khám.”

Đây là một nữ bác sĩ, tuổi tác chắc cũng tầm ba mươi lăm đến bốn mươi tuổi. Ánh mắt kỳ quái của bà ta quét sang người của Hướng Tây Thần, đừng tỏ thái độ rõ ràng thế chứ. Bà ta làm vậy rõ ràng là cảm thấy Hướng Tây Thần chính là tên đàn ông rác rưởi kia.

Thư Khả Như cố mà nhịn cười, nhiều lần xém chút cô ấy không nhịn được nữa, vì ánh mắt của Hướng Tây Thần gọi là một lời khó nói cho hết.

Bề ngoài anh ta là một người tuấn tú lịch sự, đẹp trai ấm áp, nhìn có vẻ giống kiểu người đàn ông rác rưởi ư? Chu Ngọc có thể so sánh với anh ta sao?

“Ối...” . ngôn tình hài

Bỗng dưng Thư Khả Như hít một hơi thật sâu, đau đau đau! Đúng là rất đau!

Hướng Tây Thần không nhịn được tiến lên: “Bác sĩ, phiền bà nhẹ tay một chút, cô ấy là người sợ đau.”

“Chà, sợ đau hả? Vậy vết thương này cứa vào còn khá sâu đấy, sợ đau mà còn dũng cảm cứa mình thế này, cô gái nhỏ đúng là lợi hại ghê.”

Cô ấy thương người đàn ông này nhiều đến mức nào mà lại để vết thương chồng chất thế này?

Thư Khả Như xấu hổ cười: “Lúc đó cháu cứa tay không thấy đau, chỉ là sau đó phản ứng lại thì mới cảm giác đau. Dì bác sĩ, cháu nói dì nghe, anh ta là một tên cặn bã siêu cấp, vừa nói thích cháu xong, lại cùng người phụ nữ khác anh anh em em, dì cảm thấy quá đáng không?”

Bác sĩ nghe xong, vẻ mặt cũng thay đổi.

“Chuyện này đâu chỉ quá đáng. Cô gái nhỏ nghe dì một câu, người đàn ông như vậy thì khỏi cần, có thể nhanh chóng chia tay thì chia tay. Nhìn vẻ ngoài thì cũng không tệ, không ngờ lại đào hoa như thế!”

Hướng Tây Thần:...1

Anh ta làm sai gì mà lại bị hiểu lầm như vậy chứ?

“Dì bác sĩ, tên cặn bã mà cô ấy nói không phải tôi, vết thương này cũng không phải tôi gây ra. Nếu không phải tôi kéo cô ấy đến bệnh viện, tay cô ấy sắp phế thì chắc cũng sẽ không tới bệnh viện đâu.”

Bác sĩ nghe vậy, ánh mắt mờ mịt nhìn sang Thư Khả Như. Hướng Tây Thần đến gần, bắt đầu chương trình trò chuyện của mình.

“Bác sĩ à, dì cảm thấy có phải cô ấy cũng nên đi chụp não một chút không, tôi cứ cảm giác tinh thần chỗ này của cô ấy có vấn đề, hay mắt của cô ấy cũng không ổn.

Vứt bỏ một người đàn ông ấm áp như tôi, cứ đi thích mấy người đàn ông đào hoa kia, cho nên không phải não có vấn đề thì là mắt có vấn đề!”1
Advertisement
';
Advertisement