Thịnh Hoàn Hoàn đi sát theo phía sau Lăng Tiêu, nhìn bóng dáng cao lớn của Lăng Tiêu, cô nâng tay phải lên, nhìn chiếc nhẫn trên ngón áp út mà trong lòng có chút phức tạp.
Trên tay Lăng Tiêu cũng đeo chiếc nhẫn tương tự, bọn họ là vợ chồng, vốn nên là hai người thân mật nhất trên thế giới này. Nhưng cuộc hôn nhân giữa bọn họ chỉ là một tờ đăng ký kết hôn.
Trở lại phòng, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn theo sát Lăng Tiêu, chờ hẳn mở cửa ra thì lập tức vọt vào trước, lớn mật mà chui vào ổ chăn của hắn.
Lăng Tiêu nhìn cục phồng trong ổ chăn thì nhăn mày, trong giọng nói lạnh lùng mang theo chút không vui: “Thịnh Hoàn Hoàn.”
Thịnh Hoàn Hoàn nằm dưới chăn dùng sức hít vào một hơi rồi mới kéo chăn xuống, lộ ra mät hạnh trằng đen rõ ràng, thật cẩn thận mà nhìn hắn.
Lăng Tiêu: “Đi ra ngoài.”
Thịnh Hoàn Hoàn cần môi: “Tôi không đi.”
Tuy răng rất sợ hẳn, nhưng cô vẫn phải tranh thủ chút tôn nghiêm cho mình, hắn không thể lúc cần thì ôm cô, không cần thì đuổi cô đi, cô sẽ cảm thấy mình như một con điếm.
Vì sao ban đầu cô gả cho hẳn mà không phải làm tình nhân, là vì không muốn trở thành dạng phụ nữ hèn mọn như: thế.
Nếu cứ để mặc như vậy, cả cô cũng sẽ không phân rõ được sự khác nhau giữa vợ và tình nhân.
“Thật sự không đi?” Mặt Lăng Tiêu âm trầm, duỗi tay kéo cái chăn trên người cô xuống.
Thân thể Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi trở nên cứng đờ, chuyện đêm đó làm cô có bóng ma tâm lý, nên đi hay ở lại đây?
Cuối cùng, cô lựa chọn bảo vệ chủ quyền của mình: “Tôi không đi, tôi nói rồi, nếu anh chạm vào tôi thì phải phụ trách, tôi là vợ anh, tôi muốn ngủ ở đây”
Lăng Tiêu không vui nhíu mày: “Đó không phải nghĩa vụ vốn có của cô sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Đúng, đó là nghĩa vụ giữa vợ chồng, vậy anh có thấy vợ chồng bình thường nào chia giường ra ngủ không?”
“Thật sự không đi?” Lăng Tiêu nhìn xuống cô, ánh mắt lạnh lùng.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhìn hăn, không chút lùi bước: “Không.”
Lăng Tiêu cúi người xuống, đôi tay chống hai bên người cô, hơi thở mát lạnh phun lên mặt cô: “Thật sự không đi?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhạy cảm ngửi được mùi nguy hiểm, cô cắn cắn môi: “Lăng Tiêu, chúng ta đã là vợ chồng, là người thân mật nhất trên thế giới này, tôi biết anh có thành kiến với phụ nữ, nhưng tôi hy vọng anh có thể thử tìm hiểu tôi, đừng vội vã đẩy tôi ra như vậy.”
Nói xong, cô chủ động ngẩng đầu, hôn nhẹ lên môi hẳn.
Lăng Tiêu trầm mặc nhìn cô, một lát sau đột nhiên rời khỏi.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!