Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu (Cô Vợ Thiên Kim Của Lăng Tổng) (FULL)

 

 Thịnh Xán biết cơ thể mình chưa thích hợp làm việc quá sức, cuối cùng cũng không hỏi thêm gì, chỉ tranh thủ đi chào hỏi những người quen.  

 

Tại buổi tiệc này, Thịnh Hoàn Hoàn cũng gặp không ít người quen, ví dụ như bạn thân Nam Tầm và Diệp Sâm, Lệ Hàn Tư và Triệu Giai Ca, cả Vương Vận Thi đang bước tới chỗ cô nữa.  

 

Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ, Vương Vận Thi sẽ giống như Lam Nhan và Lâm Chi Vũ trước đây, vội vàng tuyên bố chủ quyền, nói Lăng Tiêu là của cô ấy. Không ngờ, cô ấy chỉ dừng lại bên cạnh cô, lịch sự gật đầu, nhưng không nói gì.  

 

Vương Vận Thi hình như không phải cố ý đến tìm cô, Thịnh Hoàn Hoàn cũng tự nhiên thu hồi tầm mắt, lại nhìn thấy vẻ mặt tức giận khó kiềm chế của Lam Nhan.  

 

Lam Nhan mặc váy dạ hội hở vai, ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, rực rỡ động lòng người.  

 

Xét về nhan sắc, Lam Nhan không thua kém Vương Vận Thi, nhưng khí chất lại kém xa!  

 

Thịnh Hoàn Hoàn vừa định tìm chỗ ngồi xuống, đã nghe thấy tiếng nôn mửa không xa, quay đầu lại liền thấy Trần Do Mỹ và Cố Nam Thành.  

 

Cố Nam Thành vỗ lưng Trần Do Mỹ, giọng nói có chút mất kiên nhẫn: "Anh đã bảo em đừng đến, em cứ khăng khăng muốn theo, em xem bây giờ..."  

 

Nghe lời Cố Nam Thành nói, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhíu mày.  

 

Tính ra, Trần Do Mỹ mang thai cũng được ba tháng rồi, phụ nữ mang thai nôn nghén là chuyện bình thường, với sự quan tâm trước đây của Cố Nam Thành dành cho Trần Do Mỹ, đáng lẽ phải xót xa không thôi mới đúng, sao lại là giọng điệu trách cứ này?  

 

Chẳng lẽ mới mấy tháng mà Cố Nam Thành đã chán rồi sao?  

 

Trong bụng Trần Do Mỹ khó chịu, cũng không kịp tránh đi chỗ khác, nôn ngay tại buổi tiệc, trông khá khó coi, dù sao cũng không ai muốn nhìn thấy thứ dơ bẩn ở nơi xa hoa thế này.  

 

Cố Nam Thành lấy vài tờ giấy đưa cho cô ta, thấy váy cô ta bị dính bẩn, có chút buồn nôn, vội vàng dời mắt khỏi chỗ bẩn: "Lau nhanh đi, rồi vào nhà vệ sinh xử lý."  

 

Trần Do Mỹ lau khóe miệng và quần áo, sắc mặt hơi tái nhợt, vành mắt ươn ướt nhìn Cố Nam Thành: "Nam Thành, anh đi với em."  

 

Trần Do Mỹ tự biết mình đã làm chuyện mất mặt, nhưng lúc này mà bị Cố Nam Thành bỏ rơi nữa, thì cô ta sẽ thật sự thành trò cười!  

 

Cố Nam Thành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của Trần Do Mỹ, trong lòng lại không có chút nào cảm thấy xót xa và thương tiếc như trước kia.  

 

Nước mắt tuy là vũ khí của phụ nữ, nhưng rơi nhiều quá sẽ không còn quý giá, nó sẽ khiến người nhìn dần thấy chai sạn, thậm chí sinh ra bực bội và chán ghét.  

 

Cố Nam Thành đối với Trần Do Mỹ chính là như vậy, sau lần Trần Do Mỹ dùng đứa bé trong bụng để thề độc, thái độ của Cố Nam Thành với cô ta cũng dần dần thay đổi.  

 

"Nam Thành..."  

 

Trần Do Mỹ lại gọi một tiếng.  

 

Cố Nam Thành cuối cùng cũng nghĩ đến đứa bé trong bụng cô ta: "Đi thôi!"  

 

Nhìn Trần Do Mỹ vào nhà vệ sinh, Cố Nam Thành dựa vào gốc cây, rút điếu thuốc châm lửa, ánh mắt nhìn về phía màn đêm bên ngoài, bên tai yên tĩnh lạ thường.  

 

Nhưng sự yên tĩnh này không duy trì được bao lâu, đã bị một cặp "ba con" phá vỡ.  

 

"Chú Diệp nhanh lên, Hoan Hoan muốn đi tè lắm rồi!"  

 

Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía xa, mềm mại non nớt, khiến trái tim lạnh lẽo của Cố Nam Thành không khỏi dâng lên một tia mềm mại.  

 

Tiếng bước chân ngày càng nhanh, ngày càng gần, giọng nói của người đàn ông cũng vang lên ngay sau đó: "Được, nhanh lên, nếu không cục cưng nhỏ của chú sẽ tè dầm mất."  

 

Hai người vội vàng vào nhà vệ sinh, đều không phát hiện ra Cố Nam Thành đang đứng dưới gốc cây.  

 

Trẻ con đi vệ sinh rất nhanh, tè xong đã lập tức đi ra, chỉ mất một hai phút.  

 

Cố Nam Thành thấy Cố Hoan nắm tay Diệp Sâm, chiều cao chỉ đến chân Diệp Sâm, đứa trẻ nhỏ xíu như vậy, trắng trẻo đáng yêu khiến người khác rất muốn ôm bé vào lòng.  


Lúc này, Cố Hoan ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, ánh mắt long lanh nhìn Diệp Sâm: "Chú Diệp, khi nào chú và mẹ sinh em trai cho con?"

Advertisement
';
Advertisement