"Không có, đây là lời chúc chân thành nhất của em."
Thịnh Hoàn Hoàn cố gắng truyền năng lượng tích cực cho Cố Bắc Thành: “Tham vọng của đàn ông đương nhiên phải lớn chứ, thứ dễ dàng đạt được thì còn gì thú vị? Cái chúng ta tận hưởng là quá trình thử thách, rèn luyện bản thân cơ mà…"
Cách đó không xa, ánh mắt Lăng Tiêu hướng về phía Thịnh Hoàn Hoàn và Cố Bắc Thành đang nói cười vui vẻ.
Vương Vận Thi nhìn theo ánh mắt của anh, khóe môi khẽ nhếch lên, giọng điệu có chút tiếc nuối: “Em luôn rất ngưỡng mộ chị Hoàn Hoàn, chị ấy có một nhóm bạn thân thiết từ nhỏ. Em từ nhỏ đã được gia đình dạy dỗ rất nghiêm khắc, thời gian mỗi ngày đều được sắp xếp kín mít, chỉ dành cho việc học, không có thời gian chơi với các bạn cùng tuổi.”
Nếu lúc này, Lam Nhan đứng bên cạnh Lăng Tiêu, cô ta nhất định sẽ lập tức mỉa mai một câu: “Không ngờ chị Hoàn Hoàn và nhị thiếu gia nhà họ Cố lại có quan hệ tốt như vậy."
Trong lời nói của Vương Vận Thi, rất khó tìm ra chỗ sai sót để bắt bẻ.
Lăng Tiêu lạnh lùng thu hồi ánh mắt, nhìn Vương Vận Thi: “Cô Vương, cô đến gặp tôi có việc gì muốn nói sao?"
Vương Vận Thi mỉm cười: “Em chỉ muốn nói với anh một tiếng, ông ngoại em đã về rồi, nếu anh muốn gặp ông, em có thể sắp xếp cho anh."
Nghe vậy, Lăng Tiêu lạnh lùng nói: “Không cần, cảm ơn."
Vương Vận Thi nhìn bóng lưng Lăng Tiêu rời xa, đau khổ cắn môi, tại sao trong mắt anh chỉ có Thịnh Hoàn Hoàn?
Thịnh Hoàn Hoàn vừa trò chuyện với Cố Bắc Thành vài câu, Cố Bắc Thành đã nói phải đi, nói là công ty còn có việc đang đợi anh ta về xử lý.
"Đi nhanh đi, cố lên!"
Thịnh Hoàn Hoàn làm động tác tay cố lên đầy năng lượng với anh ta.
Cố Bắc Thành mỉm cười, xoay người rời đi.
Khoảnh khắc xoay người, nụ cười trên môi anh ta biến thành chua xót, thực ra anh ta không dám ở lâu, anh ta sợ hãi, sợ chỉ cần nhìn nụ cười của Thịnh Hoàn Hoàn lâu hơn chút, anh ta sẽ giống như Đường Nguyên Minh, không nhịn được muốn chiếm hữu cô.
Sau khi Cố Bắc Thành rời đi, Thịnh Hoàn Hoàn kéo áo khoác đứng dậy, cô nhìn quanh tìm kiếm Thịnh Xán, ánh mắt lại chạm phải Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại, bình tĩnh dời mắt đi.
Còn Lăng Tiêu cũng lạnh lùng bước qua bên cạnh cô, đôi chân dài không hề dừng lại.
Đây chính là cái gọi "người xa lạ quen thuộc nhất" mà mọi người hay nói!
Thịnh Hoàn Hoàn cong đôi môi đỏ mọng, như thể không quan tâm, bước chân cũng nhanh chóng rời khỏi chỗ cũ.
Thịnh Hoàn Hoàn tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Thịnh Xán, đang định gọi điện cho Thịnh Xán thì nhìn thấy bóng dáng lén lút của Lam Nhan.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đứng sau gốc cây, không lâu sau, giọng nói của Lam Nhan truyền đến: “Tôi đã chuyển 200 vạn cho cô rồi, nhớ phải tận mắt nhìn thấy Lăng Tiêu uống hết ly rượu đó, sau khi xong việc, tôi sẽ cho cô thêm 300 vạn nữa."
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày, Lam Nhan định bỏ thuốc Lăng Tiêu?
500 vạn cho một ly rượu, tiểu thư nhà giàu đúng là chịu chi!
Nhưng, nếu cô ta thật sự có được Lăng Tiêu, 500 vạn này chẳng qua chỉ là muối bỏ biển thôi.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn vạn lần không ngờ, Lam Nhan bỏ thuốc cho Lăng Tiêu lại là để tính kế Vương Vận Thi, cô ta vì muốn đuổi Vương Vận Thi cút xa khỏi Lăng Tiêu nên cũng không ngại để cả hai ngủ với nhau.
"Cô hãy đi ngang qua Vương Vận Thi, đưa ly rượu cho cô ta, chuyện khác không cần quan tâm, chỉ cần có người nhìn thấy Vương Vận Thi và Lăng Tiêu đứng nói chuyện là được, hoàn thành nhiệm vụ của cô, cầm tiền rồi lập tức rời khỏi thành phố Hải…"
Lam Nhan định đổ tội bỏ thuốc cho Vương Vận Thi, đến lúc đó, Lăng Tiêu chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình, đánh Vương Vận Thi xuống địa ngục.
Thật không biết nên nói Lam Nhan thông minh hay ngu ngốc!
Nếu Lăng Tiêu dễ bị lừa như thế, thì sao anh có thể lăn lộn ở thành phố Hải bấy lâu nay chứ?
Chỉ sợ đến lúc đó, Lam Nhan hoá khéo thành vụng, để Lăng Tiêu điều tra ra sự thật, Vương Vận Thi từ người có tội biến thành người vô tội, đến lúc đó, người có kết cục bi thảm chính là cô ta.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn đang cảm thấy rất đau đầu, tại sao mấy chuyện này lại để cô nghe được chứ?
Thân phận của cô bây giờ rất khó xử, làm sao để nhắc nhở Lăng Tiêu đây?