Lăng Tiêu cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa: “Bên Nam Phi có biến động, cậu đừng đến Melbourne nữa, bay thẳng đến Nam Phi đi!"
Diệp Sâm: “..."
Sao lại tức giận như vậy? Ai chọc gì đâu chứ…?
Chẳng lẽ tối qua Lăng Tiêu bị Thịnh Hoàn Hoàn bỏ rơi?
Vậy Lăng Tiêu tự giải quyết, hay đã túm đại một người phụ nữ nào đó?
Chuyện này hơi nghiêm trọng, Lăng Tiêu có chứng ám ảnh sạch sẽ trong chuyện này, nếu vì thuốc mà bị người phụ nữ nào đó lợi dụng, chẳng phải cái tên đó sẽ hủy diệt cả thế giới sao?
Diệp Sâm cảm thấy chuyện không ổn, vội vàng kết thúc chủ đề, dù sao bản thân anh ta cũng coi như là "đồng phạm", mà Lăng Tiêu đã lên cơn điên thì đứng nói bạn thân, có là người nhà hay họ hàng trong vòng sáu đời, anh cũng không thèm nhận ấy chứ, vẫn là bảo toàn tính mạng quan trọng hơn!
Về phía Lăng Tiêu, sau khi trả lời tin nhắn xong, anh lạnh lùng ném điện thoại sang một bên, mười ngón tay đan vào nhau đặt trước người.
Trong phòng làm việc rộng lớn, Lăng Tiêu ngồi sau bàn, lạnh lùng nhìn người phụ nữ đang ngồi bệt dưới đất, bầu không khí ngột ngạt đến mức khiến người ta khó thở.
Lúc này, Lam Nhan toàn thân run rẩy ngồi đó, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đầy nước mắt: “Lăng Tiêu, chuyện này thật sự không liên quan đến em, tối qua em đã đi từ rất sớm rồi, anh nghĩ xem làm sao em có thể ngu ngốc như vậy được?"
"Tối qua người luôn đi theo anh là Vương Vận Thi, anh nên điều tra cô ta, cô ta không phải thích anh sao, có thể là nhất thời hồ đồ..."
Lam Nhan không ngừng biện minh cho mình, nhưng dù cô ta nói gì, Lăng Tiêu vẫn nhìn cô ta với vẻ mặt vô cảm, đôi mắt chỉ đong đầy sự lạnh lùng và chán ghét.
Dần dần, Lam Nhan cũng bình tĩnh lại, cô ta cảm thấy lúc này bản thân mình trong mắt Lăng Tiêu, giống như một tên hề nhảy nhót, vừa nực cười vừa thảm hại.
Cô ta im lặng rất lâu, trong đầu không ngừng hiện lên những tình huống có khả năng sẽ xảy ra, cuối cùng xác định, Lăng Tiêu không phải đang trách móc cô ta, mà đang chờ cô ta thú nhận với anh, đây có thể là cơ hội cuối cùng của cô ta.
Không sai, dù gì cô ta cũng là mẹ của Thiên Vũ.
Lăng Tiêu đang cho cô ta cơ hội, để cô ta tự thú nhận.
Nghĩ đến lá bùa hộ mệnh Lăng Thiên Vũ, Lam Nhan đột nhiên có thêm chút tự tin, cô ta chống tay xuống sàn, hơi nâng người dậy, quỳ gối trên sàn, khóc lóc thảm thương, lời nói ra đầy vẻ thất vọng và tự trách: “Chuyện tối qua quả thật là do em sắp xếp, xin lỗi... em chỉ là không thể chịu đựng được việc Vương Vận Thi tiếp cận anh, cứ nghĩ đến việc sau này Thiên Vũ phải gọi người khác là mẹ, lòng em lại đau như cắt."
Lăng Tiêu nhìn người phụ nữ đang khóc như mưa trước mặt, không khỏi thắc mắc tại sao năm xưa An Niên lại có thể thích cô ta.
Nghĩ hồi lâu, cuối cùng kết luận là do An Niên còn quá trẻ!
Lần này, anh cuối cùng cũng lên tiếng: “Lam Nhan, vấn đề này cô không cần phải lo lắng, bởi vì mẹ của Thiên Vũ sẽ chỉ có một, đó chính là cô, mẹ ruột của nó."
Nghe vậy, Lam Nhan lập tức mừng rỡ đến phát khóc, đôi mắt tràn đầy hy vọng nhìn Lăng Tiêu: “Thật sao?"
"Đương nhiên." Lăng Tiêu nhếch mép, cả người toát lên vẻ bạc tình: “Quên nói với cô, tôi đã đưa hài cốt của An Niên về đây rồi, mộ của cậu ấy được chôn cạnh An Lan, mấy hôm nữa chắc là sẽ hoàn thành thôi."
Sắc mặt Lam Nhan lập tức trắng bệch, sự mong đợi trong mắt biến thành sợ hãi, cả người run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Lăng Tiêu tiếp tục nói: “Tôi sẽ cho An Niên nhận tổ quy tông, thân phận của Thiên Vũ cũng sẽ được công khai ra ngoài, vì vậy Thiên Vũ không thể có người mẹ thứ hai, bởi vì cha ruột của nó đã chết rồi."
"Còn cô, biệt thự Bán Sơn dựa núi kề nước, yên tĩnh thích hợp để dưỡng lão, có mẹ con An Niên bầu bạn, tôi tin cô sẽ không cô đơn."
An Lan và An Niên được chôn cất tại biệt thự Bán Sơn.
An Lan và Lăng Hoa Thanh cũng chết ở đó, Lăng Tiêu đương nhiên sẽ không bán nơi đó đi, cũng sẽ không đến đó ở nữa, vì vậy nơi đó sẽ trở thành một căn biệt thự hoang.
Chôn cất hai mẹ con An Lan ở đó, là sự sắp xếp tốt nhất.
Còn Lăng Hoa Thanh được chôn cất tại nghĩa trang tổ tiên Lăng gia, cách biệt thự Bán Sơn rất xa!