Cậu nhóc mặc quần yếm, lộ ra cẳng chân trằng nốn, trên người mặc một cái áo thun trẳng, trên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo đáng yêu có thêm chút lạnh lẽo và trầm ổn không phù hợp với độ tuổi, sau khi đội mũ, trông cậu có vẻ rất ngầu, vừa đẹp trai vừa đáng yêu.
Lăng Tiêu đi qua, bế cậu nhóc lên đi ra ngoài.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cầm túi đi theo, ra cửa thì thấy Lăng Tiêu không có ý trả cậu nhóc cho cô.
Vì thế cô hỏi: “Anh muốn dẫn Thiên Vũ đi ra ngoài à?”
Không hề đáp lại...
Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ, sau đó nghiêng mặt đi nhìn hắn: “Anh muốn đến đoàn xe chung với tôi à?”
Lúc này rốt cuộc Lăng Tiêu cũng nhìn về phía cô, ánh mắt rất sắc bén: “Thế nào, không muốn tôi đi?"
Hiện tại mới biết sợ à?
Ai biết Thịnh Hoàn Hoàn lại lộ ra vẻ mặt vui sướng, mắt như hồ thu, vẻ mặt sáng ngời: “Muốn, đương nhiên muốn, nhưng không phải tối hôm qua anh nói không rảnh sao?”
“Hiện tại đã rảnh.”
Vui như vậy sao, chẳng lẽ là hẳn hiểu lầm? Sáng sớm Mộ Tư đã xuất hiện ở ngoài cửa, không phải đã hẹn trước với cô cùng đến đoàn xe Vũ Yến sao?
Kỳ thật Lăng Tiêu chịu đi cùng làm Thịnh Hoàn Hoàn rất vui, bọn họ như bây giờ mới như một nhà ba người.
Nhưng cứ đi bộ như vậy sao?
Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi: “Chúng ta không lái xe đi à?”
Lăng Tiêu im lặng là vàng.
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại nhìn, phát hiện phía sau có hai chiếc xe chạy ra, cô lại tự hỏi tự đáp: “Buổi sáng không khí rất tốt, đi một chút cũng được”
Từ biệt thự đến cổng có một khoảng cách, trong sân có không ít hoa nở, rất đẹp, trên đường đi đều là phong cảnh.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông đang nhìn thẳng phía trước bên cạnh, cô làm ra một hành động rất lớn mật, cô duỗi tay nắm lấy bàn tay kia.
Cô cảm thấy tay Lăng Tiêu cứng đờ, muốn hất cô ra.
Cô lập tức tăng thêm sức lực, năm chặt không cho hắn ném.
Lúc này Lăng Tiêu nghiêng mặt qua nhìn cô, ánh mắt hắn đặc biệt säc bén, như có thể nhìn thấu linh hồn của cô.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn cũng không sợ, vẫn näm chặt tay hắn không bỏ, còn thay đổi tư thế, đan chéo mười ngón với hắn.
Ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu dừng lại trên gương mặt kiều diễm tươi đẹp kia, một lát sau mới rũ mi nhìn đôi tay năm chặt kia, sau đó thì mặc kệ cô.
Vây thôi đã thành công sao? Trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn xẹt qua một tia nghi hoặc, sau đó khóe miệng nhếch lên một đường cong xinh đẹp, tươi đẹp dịu dàng động lòng người.
Lăng Tiêu, kỳ thật... Cũng không khó tán tỉnh!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!