Thịnh Hoàn Hoàn chờ liên tục hơn một giờ.
Trong lúc đó, cô nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, họ đều mang theo vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, những người này giống như đặc biệt chạy tới xem trò cười của cô.
Lúc này di động rung lên, là Lăng Kha gửi tin nhän đến: “Hoàn Hoàn, có phải cậu bị Lăng Tiêu đuổi ra ngoài hay không?”
Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày lại: “Sao cậu biết?”
Tiếp theo Lăng Kha gửi qua một bức ảnh.
Trong ảnh, cô ngồi xổm ngoài cửa lớn Lăng Phủ, bên cạnh có một cái vali, mà cánh cổng phía sau lại đóng chặt.
Chắc tấm ảnh này là người đi ngang qua chụp lại, hiện tại đã lan truyền khắp mạng.
Thật là chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm!
Lúc này không biết có bao nhiêu người đang chờ xem trò cười của cô!
Lăng Kha: “Hoàn Hoàn, rốt cuộc cậu làm gì vậy, sao Lăng Tiêu lại đuổi cậu ra ngoài, hiện tại đám phụ nữ cả Hải Thành đều đang chờ xem trò cười của cậu, mạch máu của cả nhà cậu đang bị Lăng Tiêu năm giữ, cậu đừng xúc động như trước kia nữa”
Lăng Kha biết tính cách của Thịnh Hoàn Hoàn, cô không phải người để mình chịu thiệt thòi.
Nhưng Lăng Kha không biết, kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn đã thay đổi rất nhiều. Ở trước mặt Lăng Tiêu, cô vẫn luôn hèn mọn.
Hôm nay cô cũng làm theo ý Lăng Tiêu, nếu hắn lo lắng cô bụng dạ khó lường, vậy chia phòng ngủ, không phải hợp ý hắn sao?
Ai biết hắn đột nhiên nổi nóng như vậy.
Nói đuổi liền đuổi, không có nhân tính!
Thịnh Hoàn Hoàn trả lời: “Yên tâm, tớ biết nặng nhẹ, cũng biết nên làm anh ta nguôi giận như thế nào.
Dù thế nào cô cũng không thể bị đuổi ra như vậy.
Vừa cất điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn liền thấy Trần Phỉ Phỉ và Bạch Sương đi đến từ đối diện.
Trần Phỉ Phỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì ra vẻ kinh ngạc: “Hoàn Hoàn, sao em lại đứng ở bên ngoài, trán em làm sao vậy, bị ai đánh à?”
Thật là một đám thích diễn!!!
Thịnh Hoàn Hoàn ưu nhã vén mái tóc dài lên, lạnh lùng cười: “Đêm nay thật là, cả đám ghê tởm tụ lại với nhau.”
Ngay lập tức, ý cười trên mặt Trần Phỉ Phỉ cứng lại: “Cô nói cái gì?”
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời, đôi mắt xinh đẹp dừng lại trên mặt Bạch Sương: “Cháu gái, kêu tiếng bà nội nghe thử xem”
Bạch Sương đấu thua Thịnh Hoàn Hoàn, dựa theo nội dung cá cược, Bạch Sương nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì phải kêu cô một tiếng bà nội rồi đi vòng tránh đi.
Gương mặt vui sướng khi người gặp họa của Bạch Sương lập tức đanh lại: “Thịnh Hoàn Hoàn, đã bị người ta đuổi ra ngoài còn kiêu ngạo như vậy?”
Thịnh Hoàn Hoàn không giận còn cười: “Cho dù tôi bị đuổi ra ngoài, cũng là bà nội của cô, tôi có tư cách kiêu ngạo không mà cô không rõ à?”
Bạch Sương nghĩ đến lần thi bị hoàn toàn nghiền áp kia, tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Tôi xem cô còn có thể kiêu ngạo bao lâu.”
Vừa dứt lời, Bạch Sương đã nổi giận đùng đùng vào phòng.
Trần Phỉ Phỉ đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, nhìn miếng băng keo trên trán cô mà cười cười: “Hoàn Hoàn, sao khuôn mặt xinh đẹp như vậy lại bị thương, không phải bị Lăng Tiêu đánh đó chứ?”
Thịnh Hoàn Hoàn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Trần Phỉ Phỉ: “Trà ở cục cảnh sát uống ngon không? Nhanh vậy đã đi ra, thế nào, chị họ còn muốn vào đó à?”
Lúc này, rốt cuộc cánh cửa đóng chặt cũng mở ra.
Lăng Tiêu sải bước đi ra từ bên trong, cả người mang theo khí thế vương giả, không giận đã oai.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!