Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn có mặt dày mày dạn đến cỡ nào cũng có liên quan gì đến người phụ nữ này, dính gì đến cô ta?
Lăng Tiêu duỗi tay xoa xoa đầu cậu nhóc trong ngực Thịnh Hoàn Hoàn: Chuyện giữa hai vợ chồng bọn họ còn chưa đến phiên một người ngoài xen mồm.
Hành động này của Lăng Tiêu làm mọi người ngơ cả ra.
Lúc này mà Lăng thiếu lại làm ra động tác như vậy là có ý gì?
Trần Phỉ Phỉ siết chặt nắm tay.
Không phải Lăng Tiêu rất ghét Thịnh Hoàn Hoàn sao? Không phải hẳn đuổi Thịnh Hoàn Hoàn ra ngoài sao? Khi Lăng Phi gọi Thịnh Hoàn Hoàn là chị dâu, không phải hắn nói sắp không phải nữa sao?
Một loạt nghi vấn nảy lên trong lòng Trần Phỉ Phỉ, làm cô ta nghĩ trăm lần cũng không ra.
Lệ Hàn Tư lười biếng dựa vào da ghế, đôi mắt hồ ly tràn đầy trào phúng: Đám phụ nữ này thật là ngu xuẩn tột đỉnh!
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu, lòng bàn tay đã ướt đẫm.
Đừng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn luôn rất trấn định, kỳ thật trong lòng khẩn trương muốn chết, cô khoe khoang khôn vặt trước mặt Lăng Tiêu, nhưng trong lòng căn bản không chắc ăn.
Hiện tại thắng hay thua đều dựa vào một câu của Lăng Tiêu.
Một lát sau, Lăng Tiêu mới thu tay lại khỏi đầu Lăng Thiên Vũ, cặp mắt như lưỡi dao sắc bén bắn về phía Trần Phỉ Phỉ: “Người đâu, đuổi cô gái này ra ngoài cho tôi.”
Cả người Trần Phỉ Phỉ cứng đờ, không cam lòng mà hô to: “Vì sao, Lăng thiếu, rõ ràng anh không thích cô ta mà?”
Lăng Tiêu rất lạnh lùng: “Cô là ai, chuyện của chúng tôi đến phiên cô nói ra nói vào à, đừng, để, tôi, nhìn, thấy, cô, nữa.”
Khi Trần Phỉ Phỉ bị đuổi ra, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Ánh mắt Lăng Tiêu dừng lại trên người Bạch Sương và Lam Tiếu, hai người sợ tới mức không dám thở mạnh, các cô thật hối hận, Lăng Tiêu quá mâu thuẫn, đúng là bệnh tâm thần.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!