Mọi người đều chuyển mắt nhìn về hướng Lăng Tiêu, lời nói của Thịnh Hoàn Hoàn cũng bị cắt ngang.
Nhìn thấy Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cứng đờ đứng lên.
Mộ Tư bên cạnh nhìn thấy phản ứng của Thịnh Hoàn Hoàn, đáy mắt xẹt qua một tia đau đớn mãnh liệt: Hiện tại cô không muốn tới gần anh ta đến thế sao?
Lúc này sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trở nên trắng bệch, cho dù đã trang điểm cũng không che giấu được vẻ tái nhợt.
Mộ Tư nhìn sắc mặt và sự sợ hãi trong đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn thì nhìn lại theo ánh mắt cô.
Chỉ thấy Lăng Tiêu như một vương giả tôn quý lạnh nhạt đi vào từ ngoài cửa, trên người mang theo vẻ lười biếng uy thế của người cầm quyền, làm người ta không dám coi nhẹ.
Lăng Tiêu, sao hản lại xuất hiện ở chỗ này? Sắc mặt Mộ Tư lập tức trở nên rất lạnh lếo, khí chất ôn hoà cũng sắc bén lên, ánh mắt anh ta lại về tới gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn.
Cho nên là vì Lăng Tiêu nên cô mới chấp nhận tham dự buổi tiệc này?
Cho nên cô vội vã muốn rời xa anh như vậy là sợ người đàn ông này hiểu lầm?
Nhận rõ hai điều này, trong lòng Mộ Tư như bị một khối đá lớn đè nặng, làm anh nghẹn rất khó chịu.
Lăng Tiêu vừa vào cửa liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó tầm mắt vẫn luôn dừng lại trên mặt cô, càng ngày càng lạnh lùng, càng ngày càng sắc bén.
Trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn trống rỗng, cô hoàn toàn luống cuống.
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...
Bốn chữ này cứ lặp lại trong đầu, cô không tìm ra đáp án, suy nghĩ hỗn độn, càng kinh hoảng.
Bước vào cùng Lăng Tiêu còn có Đường Dật.
Những người ngồi ở đây nhìn thấy hai người đều không hẹn mà cùng đứng lên.
Hàn Tín đã đi tới chỗ Lăng Tiêu, chủ động vươn tay: “Lăng tổng, rốt cuộc cũng chờ được các vị rồi.”
Lăng Tiêu nâng tay lên bắt tay với Hàn Tín, cũng chưa nói gì mà đi vào vị trí trong cùng.
Ánh mắt Hàn Tín lại tập trung vào Đường Dật, thoạt nhìn có chút kích động: “Vị này chính là bác sĩ Đường đúng không?”