Thịnh Hoàn Hoàn tuyệt vọng nhìn ông: “Bạch quản gia, nơi này còn không có cả WC, tiếp tục ở chỗ này tôi sẽ điên mất.”
Bạch quản gia cũng biết hầm giam khủng bố như thế nào, vừa lạnh lại âm u, dù là đàn ông cũng chưa chắc có thể chịu được, huống chỉ cô là một thiên kim tiểu thư nũng nịu...
Bạch quản gia nhìn gương mặt trắng bệch và sợ hãi trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn thì trầm mặc một lát: “Như vậy đi, tôi để đèn đó, cũng sẽ chuyển lời của cô cho thiếu gia.”
Thịnh Hoàn Hoàn biết đây đã là điều duy nhất Bạch quản gia có thể làm, cô biết ơn từ đáy lòng: “Cảm ơn ông Bạch quản gia, tôi sẽ nhớ kỹ ân tình này:
Ánh sáng có thể đuổi đi sợ hãi trong lòng, cũng có thể xoá tan một ít âm u lạnh lẽo.
Bạch quản gia đi rồi, để lại một ít nước và thức ăn, nói cho cô đây là thức ăn của một ngày.
Cô cầm lấy nước khẽ nhấp môi, không dám chạm vào thứ này. Nơi này không có WC, cô chỉ có thể giảm bớt ăn uống.
Kỳ thật lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã hơi mắc: tiểu, nhưng cô thật sự không có dũng khí cởi quần ở chỗ này, đành phải nghẹn.
Không biết có phải có ánh đèn làm hầm giam sáng lên hay không mà Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy luồng khí lạnh lẽo kia phai nhạt đi rất nhiều, có thể nhìn thấy rõ cả hành lang, trông cũng không âm trầm như vậy.
Cô không ngồi xổm trong góc vừa rồi, mà từ từ dời bước về phía cái giường sắt kia, cô ngồi xuống nhấc ống quần lên, đầu gối đã bầm tím, đối lập rõ ràng với làn da trắng ngần xung quanh.
Cô buông ống quần, tìm một vị trí tương đối thoải mái để dựa vào, chờ thời gian từ từ trôi qua, trong đầu không ngừng nghĩ cách làm sao để Lăng Tiêu nguôi giận, làm hẳn tin tưởng cô.
Bạch quản gia nói bởi vì từ nhỏ bị mẹ đẻ An Lan ảnh hưởng, cho nên Lăng Tiêu rất chán ghét phụ nữ.
Thịnh Hoàn Hoàn từng nghe Thịnh phu nhân nói đến An Lan, trước kia An Lan là một ngôi sao rất nổi, sau đó mượn sắc đẹp gả vào Lăng gia, sau một năm thì sinh ra đứa con trai Lăng Tiêu, từng ân ái với Lăng Hoa Thanh rất nhiều năm.
Nhưng An Lan vốn không phải người an phận, sau khi giữ khuôn phép vài năm, bản tính của bà bắt đầu bại lộ, cùng lúc chơi trò mờ ám với vài người đàn ông.
An Lan này rất có thủ đoạn, ánh mắt cũng rất cao, khi bị paparazzi đưa tin thì có không ít cô gái đều âm thầm ghen ghét, thì ra những người đàn ông mập mờ với bà đều là tài tử phong lưu, diện mạo rất xuất sắc.
Sau khi chuyện này bại lộ, An Lan an phận một thời gian rất dài, cuối cùng Lăng Hoa Thanh vẫn tha thứ cho bà.
Nhưng giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, mèo mả gà đồng thì sao chịu được tịch mịch?
Chỉ là An Lan trở nên cẩn thận rất nhiều, luôn không để người ta tóm được nhược điểm, mãi đến khi bị Lăng Hoa Thanh bắt gian trên giường thì xảy ra thảm kịch làm rúng động cả thành phố kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!