Vì thế Thịnh phu nhân hỏi: “Lại cãi nhau?”
Vừa rồi Lăng Tiêu muốn ở lại ăn cơm, nhưng sau khi đi xuống lầu thì bình tĩnh rời đi, Thịnh phu nhân đoán hai người trẻ tuổi này lại cãi nhau nữa rồi.
Thịnh Hoàn Hoàn lắc lắc đầu: “Không cãi nhau.”
“Vậy sao đột nhiên đi rồi?” Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời.
Thịnh phu nhân lại hỏi: “Vậy cậu ta có đến tiệc đầy tháng ngày mai không?”
Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Tùy anh ta.”
Hẳn muốn tới thì tới, không muốn tới thì chẳng ai miễn cưỡng được hắn.
Thịnh phu nhân nhăn mày, rõ ràng hai người này đang chiến tranh lạnh, còn nói không cãi nhau?
Nếu cô không muốn nói, Thịnh phu nhân cũng không tiếp tục đề tài năng nề này: “Bà ngoại con đã lên máy bay, đến đây chäc cũng đã khuya, cậu con bọn họ trễ hơn một chút, đến trưa ngày mai mới đến”
“Sao bà ngoại lại không về chung với cậu?” Gấp đến mấy cũng không cần vội như vậy!
Thịnh phu nhân trầm ngâm nói: “Buổi sáng lúc con trở về cứ như mất hồn, còn hỏi mẹ câu kia, lúc ấy mẹ sợ quá nên đã gọi cho bà ngoại con, xin bà mau mau trở về. Cũng may con chỉ bị kinh sợ, Đường lão thái thái và Đường Nguyên Minh lại đây một chuyến, hôm nào chúng ta phải cảm ơn người ta mới được.”
Thịnh Hoàn Hoàn có chút ấn tượng với việc này, nghe Thịnh phu nhân kể lại thì cảm thấy thật sự nên cảm ơn người ta: “Dạ.”
Thịnh phu nhân lại nói tiếp: “Mẹ đã nói với Lăng Tiêu để con ở lại hai ngày, chờ tiệc đầy tháng trôi qua, mẹ và bà ngoại sẽ đích thân đưa con trở về, nhìn xem rốt cuộc là chuyện như thế nào.”
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không hiểu nhiều về gia đình bà ngoại, lúc cô còn rất nhỏ bọn họ đã đi Mỹ, bình thường rất ít trở về.
Khi còn nhỏ, cô chỉ biết ông ngoại và bà ngoại đều theo nghề trung y, chuyên trị các loại bệnh nan giải người khác bó tay không có cách nào chữa, họ đặc biệt ghê gớm.
Nhưng sau đó ông ngoại bị bệnh nặng, cả nhà liền đi ra nước ngoài.
Khi đó cô còn nhỏ không hiểu chuyện, mẹ nói với cô, nhà bà ngoại đi Mỹ là vì chữa bệnh cho ông ngoại.
Sau này cô lớn lên một chút, mẹ mới nói cho cô biết là ông ngoại bà ngoại chắn đường phát tài của người nào đó, kỳ thật ông ngoại là bị người ta đánh.
Mẹ cũng nói không rõ được chuyện mười mấy năm trước, lần đó sau khi ông ngoại sinh bệnh thì sức khoẻ đã không bằng trước kia.
Còn cậu, ông cũng không kế thừa y bát của ông ngoại bà ngoại, mà là buôn bán dược liệu, hiện tại kinh tế đình trệ nên tính về nước phát triển.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong đề nghị của Thịnh phu nhân thì nói: “Có lẽ Lăng Tiêu sẽ không đồng ý.”
Hắn cảm thấy cô giả vờ kinh sợ, cho nên căn bản không đi tra xét.