Mộ Tư chưa bao giờ để cô thật sự hiểu anh ta, chuyện mà cô không biết nhiều đếm không xuể!
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không còn muốn biết rốt cuộc Mộ Tư đã làm gì, cô nhìn người đàn ông trước mắt mà lạnh nhạt mở miệng: “Nơi này không có thuốc gây tê.”
Lăng Tiêu dời tâm mắt khỏi gương mặt cô, lại khép mí mắt lại, có lẽ do mất máu quá nhiều nên sắc mặt đã hơi tái nhợt: “Không cần.”
Thịnh Hoàn Hoàn không nói gì nữa, cô đeo bao tay lên, cầm lấy kẹp thấm sát trùng rồi chạm vào miệng vết thương.
Đã không có quần áo ngăn cản, cô có thể thấy rõ miệng vết thương và mảnh kính kia, nhìn thì mảnh kính này còn hoàn chỉnh, nhưng vẫn không thể xác định.
Cô không nhắc nhở Lăng Tiêu mà kẹp lấy mảnh kính kia, nhanh chóng rút nó ra, vết thương lập tức chảy máu ào ào.
Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, chỉ thấy hắn chỉ hơi nhăn mày lại, cô lập tức cầm lấy băng gạc đè vết thương của hắn lại, nhẹ nhàng ấn trên đó: “Có cảm giác được bên trong có mảnh vụn không?”
Nếu vết thương còn mảnh vụn thì ấn vào sẽ rất đau, cứ như có thứ gì đâm bên trong.
Lăng Tiêu läc đầu: “Không cảm giác được.” Thịnh Hoàn Hoàn đổ thuốc cầm máu lên vết thương, màu từ từ ngừng lại, tiếp theo cô lấy nước sát trùng ra: “Nhịn một chút.”
Cồn y tế đổ thằng vào vết thương làm cơ bắp toàn thân Lăng Tiêu căng cứng, cứ như từng khối đá rắn chắc.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn hắn siết chặt hai tay, lại đổ nước sát trùng lên miệng vết thương, rất nhanh cô đã thấy mồ hôi chỉ chít trên trán hắn, nhưng hắn vẫn không “Hừ” một tiếng.
Cô cắt băng gạc sạch sẽ chùi chùi máu trên vết thương, nhìn máu thịt đỏ tươi mà nói với Lăng Tiêu: “Tôi muốn tìm mảnh vụn, nếu anh đau thì kêu lên.”
Lăng Tiêu nhìn gương mặt gần trong gang tấc, đôi môi hồng nhuận lúc đóng lúc mở trước mắt làm hắn không khỏi nghĩ tới cái hôn hôm qua.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không ngừng lại, khi nói hết lời, ngón tay cô chui thẳng vào miệng vết thương của hắn, cẩn thận lần mò.
Sắc mặt Lăng Tiêu lập tức trằng bệch như tờ giấy, mồ hôi chảy như mưa, giây tiếp theo hắn duỗi tay túm lấy gáy Thịnh Hoàn Hoàn, hôn mạnh lên môi cô.
Thịnh Hoàn Hoàn cứng đờ, sau đó lại tập trung vào ngón tay mình, tiếp tục cảm nhận xúc cảm trên đầu ngón tay rồi lấy ra hai mảnh vụn từ trong đó.
Nụ hôn này giẳng co thật lâu, Thịnh Hoàn Hoàn như người đứng ngoài cuộc, tùy ý Lăng Tiêu tham lam đoạt lấy, không từ chối cũng không đáp lại.
Qua thật lâu sau, Lăng Tiêu mới buông cô ra.
Thịnh Hoàn Hoàn rất tỉnh táo, cứ như chưa xảy ra chuyện gì, cúi đầu tiếp tục giúp hän xử lý vết thương, nhưng lại cảm thấy sau lưng không rét mà run.
Cô không cần ngẩng đầu cũng biết sắc mặt Lăng Tiêu khó coi đến mức nào, nhưng lúc này cô thật sự rất bình tĩnh, không xấu hổ cũng không tức giận.
Lăng Tiêu không nổi cơn, mãi đến khi Thịnh Hoàn Hoàn xử lý xong miệng vết thương, cất hòm thuốc đứng lên, lúc này Lăng Tiêu đột nhiên nắm lấy tay cô, dùng sức kéo mạnh một cái.
Trời đất quay cuồng, Thịnh Hoàn Hoàn bị đè trên ghế.
Lăng Tiêu nhìn xuống cô, trên mặt mang theo. lửa giận như hủy thiên diệt địa: “Không hỏi xem vì sao tôi lại hôn cô à?”
Thịnh Hoàn Hoàn rất biết nghe lời mà hỏi: “Vì sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!