Bảy năm, không biết đã qua bao nhiêu ngày đêm, không ngờ người đàn ông mình lựa chọn lại là người vô trách nhiệm như vậy, gã coi những thứ cô có được từ gã là ban ân ban thưởng.
Hình như gã đã quên lúc trước từng mặt dày mày dạn theo đuổi cô, từng quỳ xuống trước mặt cô, đau khổ cầu xin cô gả cho gã như thế nào.
Nếu lúc ấy cô không chấp nhận thì có lẽ gã còn muốn nhảy xuống biển.
Nhưng hiện tại, nhìn người đàn ông trước mắt, người mà cô yêu nhiều năm qua.. Giờ khắc này, Nam Tầm cảm thấy tình cảm và những gì mình bỏ ra nhiều năm qua đều đúc cho chó ăn.
Lòng Nam Tầm tràn đầy bi ai, khóe miệng cũng hơi kéo xuống: “Vậy theo ý anh, phải là tôi tay trằng rời đi đúng không?”
Cố Nam Thành nói rất đương nhiên: “Cô theo tôi nhiều năm như thế, còn sinh đứa con gái cho tôi, tôi sế không để cô tay trằng, cô muốn cái gì cứ việc mở miệng, chỉ cần đừng quá đáng thì tôi sẽ cố gắng thỏa mãn, nhưng tôi có một yêu cầu, tuyên bố với bên ngoài là một tháng trước chúng ta đã ly hôn, Trần Do Mỹ không phải tiểu tam.”
“A, anh thật là si tình.”
Nam Tầm lạnh lùng nở nụ cười, nước mắt lại không kiềm được mà rơi xuống, cô hận thứ nước mắt đáng chết lại mềm yếu vô dụng này, lập tức dùng sức lau đi, tiếp tục nhìn Cố Nam Thành cười nói: “Được thôi, tôi có thể tác thành cho hai người, nhưng tôi cũng có một điều kiện.”
Nam Tầm sảng khoái như vậy làm Cố Nam Thành không biết làm thế nào, sau một lúc lâu mới nói: “Điều kiện gì, cô nói đi.”
Nam Tầm nói: “Con gái đi theo tôi, anh và nó cắt đứt quan hệ cha con, sau này vĩnh viễn không nhận lại.”
Cố Nam Thành vừa nghe thì lập tức giận dữ: “Cô năm mơ, Hoan Hoan là cốt nhục của Gố gia, sao tôi phải cắt đứt quan hệ với nó.”
Nam Tầm cười lạnh: “Vậy còn gì để bàn nữa?”
Cố Nam Thành trầm mặc nhìn Nam Tâm một lát, cuối cùng khôi phục lạnh nhạt, mặt không cảm xúc hỏi cô: “Nam Tâm, cô thật sự muốn đối đầu với tôi?”
Nam Tầm chỉ cười không đáp.
Cố Nam Thành gật đầu, trở nên rất lạnh lẽo xa cách: “Được, cô đừng hối hận.”
Vừa dứt lời, Cố Nam Thành xoay người muốn đi.