Lăng Thiên Vũ là đứa trẻ rất thông minh, rất nhiều thứ gặp qua là không quên được, hiện tại đã biết không ít chữ Trung, tin tưởng không bao lâu nữa cậu có thể dùng tiếng Trung giao tiếp.
Cô cười cười, không nói một lời mà trở về phòng, muốn tìm một vài video đua xe quốc tế xuất sắc để xem, sau đó bỗng thấy cái bóng của mình bị ánh đèn chiếu xuống mặt đất, cô lập tức nhớ đến hình ảnh nhìn thấy ở tầng hầm.
“Thứ” kia cũng có bóng.
Đáng tiếc lúc ấy cô còn chưa kịp thấy rõ thì đã bị người ta đánh hôn mê từ phía sau. Mà vệ sĩ đánh ngất cô là người mà Bạch quản gia thường dùng.
Hai ngày này, cô luôn âm thầm quan sát vệ sĩ kia, cũng không phát hiện Bạch quản gia và dì Hà có hành động dị thường gì, bọn họ cũng không âm thầm qua lại.
Thịnh Hoàn Hoàn nghe nói ngọn nguồn “Hiện tượng lạ” trong tầng hầm đã lâu, từ khi dọn vào đã †ồn tại, Bạch quản gia có lắp camera theo dõi trong đó, nhưng lại không quay được cái gì.
Lăng Tiêu cho rằng “ m thanh lạ” kia là sóng âm chiết xạ trong không khí dẫn đến thay đổi, cho nên nghe có chút quái dị, là đám người hầu vô tri lại làm quá vấn đề.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn đã nhìn thấy, hơn nữa còn là hai lần.
Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn nhắm mắt lại là trông thấy gương mặt máu tươi đầm đìa kia, nó tra tấn cô cả trong giấc mơ, hiện tại trong phòng như có đầy những bóng dáng quỷ dị.
Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu, xoay người rời khỏi phòng.
Nghe thấy tiếng động, Lăng Tiêu ngẩng đầu lên, tầm mắt đối diện với Thịnh Hoàn Hoàn.
Cô nói: “Lăng Tiêu, tôi có chuyện muốn nói với anh”
Lăng Tiêu nhướng mày, bàn tay thon dài võ võ đầu Lăng Thiên Vũ, bảo cậu tiếp tục viết, sau đó cùng Thịnh Hoàn Hoàn đi đến ban công.
“Tôi muốn anh và tôi đi một chuyến xuống hầm giam” Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Chỉ có hai chúng ta, đi xuống từ thang máy, đừng nói với ai cả.”
Lăng Tiêu nghe xong thì vẻ mặt lộ ra chút lạnh lếo, trầm mặc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt rất sắc bén.
Hắn luôn không thích phụ nữ lắm chuyện và tự cho là thông minh, bởi vì hắn không muốn lãng phí quá nhiều tâm tư, mà trong khoảng thời gian này cô đã chiếm hết cả hai điều.
Thịnh Hoàn Hoàn không chút lùi bước: “Coi như tôi xin anh.”
Lăng Tiêu lạnh lếo nói: “Nếu vẫn không tra ra cái gì thì sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn im lặng, sau đó lộ ra vẻ mặt kiên quyết: “Vậy chuyện này dừng lại tại đây, từ nay về sau tôi sẽ không nhắc đến một chữ”
Năm phút sau, Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu vào thang máy.
Tiến vào thang máy, da đầu Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi tê dại, chính là cái thang máy nối liền giữa tầng hầm và hầm giam này, ngày đó “Thứ” kia đứng ngay trong đây.
Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt đèn pin trong tay, sau đó bật nó lên.
Lăng Tiêu không vui nhăn mày: “Làm điều thừa”
Thịnh Hoàn Hoàn không cho là đúng: “Tôi sợ đột nhiên cúp điện.”
Chuyện này không phải thường xuyên xảy ra sao?
Thịnh Hoàn Hoàn quan sát kỹ trong thang máy, vẫn không phát hiện dị thường gì, làm sao “Thứ” kia đi vào được?
Cô nhìn về phía Lăng Tiêu: “Vì sao nơi này không có camera?”
Lăng Tiêu lạnh lùng thốt lên: “Không cần”
Biết Lăng Tiêu không vui, Thịnh Hoàn Hoàn không hỏi thêm nữa.
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!