Nam Tầm nói: “Hoàn Hoàn, hôn nhân giữa em và Lăng Tiêu không có cơ sở tình cảm, đã định sẵn là em sẽ thấp kém trước mặt anh ta, cho nên dù thế nào cũng phải bảo vệ trái tim mình, trừ phi anh ta bằng lòng trao chân tình, tin tưởng và tôn trọng tuyệt đối cho em, nếu không hôn nhân của hai người không có khả năng dài lâu.”
Thịnh Hoàn Hoàn rũ mi xuống: “Em biết.”
Cô biết rõ vấn đề giữa mình và Lăng Tiêu hơn ai hết, Lăng Tiêu không yêu cô, mà không phải cô cũng lá mặt lá trái với hắn sao?
Kỳ thật trải qua sự phản bội của Mộ Tư, cô rất khó đi yêu, tin tưởng một người lần nữa , Lăng Tiêu giống như một khúc gỗ cứu mạng với cô hơn.
Cô không thể yêu hắn, cũng không dám ỷ lại, bởi vì cô biết hắn có thể sẽ rời xa mình vào bất cứ lúc nào. Cho nên cô phải bảo vệ trái tim mình, chờ hắn rời đi thì cô mới có thể thản nhiên đối mặt, không đến mức đau đớn muốn chết.
Trải qua nổi đau bị vứt bỏ một lần là đủ rồi!
Lăng Kha thực tức giận: “Nhưng cậu là vợ của Lăng Tiêu, chẳng lẽ cứ mở một mắt nhắm một mắt như vậy? Không phải cậu không thấy dáng vẻ đắc ý của Lam Nhan, đã khiêu khích đến trước mặt cậu rồi kia”
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Tùy cô ta đi, dù sao tớ cũng không sao cả.”
Chỉ cần Lam Nhan không tự ý trêu chọc thì cô có thể làm như không gặp. Ngược lại, cô cũng không phải người nhãn nhục chịu đựng.
Tiếng chuông vang lên, Thịnh Hoàn Hoàn cúi đầu, là Đường Nguyên Minh.
Nhìn cái tên này, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhớ tới cuộc đối thoại trước đó với Lăng Tiêu, vết thương trên tay Lăng Tiêu thật sự có liên quan đến Đường Nguyên Minh? Vì cô sao?
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy Lăng Tiêu ăn nói vớ vẩn, nếu Đường Nguyên Minh thật sự có ý với cô thì tại sao đi một cái đến tận mười năm, trong mười năm không có chút tin tức nào cả?
Huống chỉ mười năm trước cô mới mười hai tuổi.
Sau khi trở về, cô và anh ta chỉ gặp mặt trên tiệc sinh nhật của Lăng Thiên Vũ một lần, lúc đó cô còn chưa nhận ra anh, thậm chí cũng chưa kịp nói một câu mà anh đã rời đi.
Gặp lại lần nữa, cô đã gả cho Lăng Tiêu.
Cho nên Đường Nguyên Minh căn bản không có khả năng thích cô, càng không thể vì cô mà đối đầu với Lăng Tiêu.
Tiếng chuông vẫn luôn vang lên, thấy Thịnh Hoàn Hoàn chậm chạp không nghe, Lăng Kha đẩy đẩy cô: “Ngơ ra làm gì vậy, nghe điện thoại đi.”
Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh táo lại thì lập tức bắt điện thoại: “Anh Minh.”
Lúc này Đường Nguyên Minh đang đứng trên mái nhà, nhìn thành thị phồn hoa vạn ánh đèn bên dưới, tiếng “Anh Minh” kia vẫn dễ nghe như mười năm trước, khác biệt chính là có thêm chút dịu dàng của phụ nữ.
Anh búng búng tàn thuốc trên ngón tay, xuyên qua sương khói mong manh, tưởng tượng ra dáng vẻ và vẻ mặt của Thịnh Hoàn Hoàn, lập tức mỉm cười đáp: “Ư, là anh, hiện tại có thời gian không, ra ăn một bữa cơm.”
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn nhìn hai người bên cạnh: “Hiện tại em không tiện lắm.”
“Ở bên Nam Tâm?” “Sao anh biết?”
Đường Nguyên Minh tưởng tượng đến dáng vẻ kinh ngạc của cô, miệng không khỏi nhếch lên:
“Cũng không khó đoán, mang cô ấy cùng đến đây đi, người chú này còn chưa được gặp mặt con gái của cô ấy!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!