Giọng Mộ Tư truyền đến từ ngoài cửa, trước sau vẫn ôn nhuận, lại mang theo sự cứng rắn không giận đã uy.
Người trong nhà đầu không hẹn mà cùng nhìn về hướng Mộ Tư, chỉ thấy anh mặc một bộ đồ sạch sẽ thoải mái, không nhiễm chút phong trần, tay cầm cây gậy Thịnh Hoàn Hoàn tặng cho mình mà bước từng bước một vào phòng.
Căn phòng vốn không rộng lắm có vẻ càng nhỏ hẹp vì Mộ Tư xuất hiện, mang đến cho người ta một cảm giác áp lực khó có thể hô hấp. Cây gậy trong tay bị anh dùng như quyền trượng vương giả.
Lúc trước Thịnh Hoàn Hoàn thiết kế cây gậy này, cô liền biết đặc biệt thích hợp với Mộ Tư, hiện giờ xem ra ánh mắt cô không tồi, thật sự rất hợp với khí chất của anh.
“Rốt cuộc mày cũng t:
Mộ Thành Chu nhìn đứa cháu trai hồi lâu không gặp †rước mắt, không thể không thừa nhận, thằng trai này của ông ta thật sự rất ưu tú, ưu tú đến mức làm người ta đố ky!
Tựa như anh hai lúc trước, cái gì cũng đè đầu thắng ông ta. Nhưng ưu tú đến mấy thì đã sao, cuối cùng còn không phải ông ta chiến thắng?
Hiện giờ thằng con anh hai cũng sẽ chết trong tay ông ta.
“Thả cô ấy, tôi để ông tuỳ ý xử lý.” Mộ Tư không có một câu vô nghĩa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Ha ha ha ha... Tính cách mày rất hợp khẩu vị của chú.” Mộ Thành Chu cười to, sau đó ý cười vụt tắt: “Nhưng tao không bỏ qua cho ai trong mày và Thịnh Hoàn Hoàn cả.”
Vừa nói xong, cánh cửa đột nhiên “Phanh” một tiếng đã bị khóa lại từ bên ngoài.
Mộ Thành Chu bỗng đứng thẳng, chỉ súng vào Mộ Tư: “Quỳ xuống.”
Mộ Tư như không nghe thấy, ánh mắt nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn.
Trần Vân Phàm nắm chặt tóc Thịnh Hoàn Hoàn, cô đau đến sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn không rên một tiếng, bình tĩnh vững vàng.
Khi Mộ Tư nhìn về phía cô, Thịnh Hoàn Hoàn âm thầm gật đầu với anh ta.
Ánh mắt Mộ Tư chỉ đảo qua trên người Thịnh Hoàn Hoàn, cho nên không làm đám người Mộ Thành Chu chú ý.
“Tao kêu mày quỳ xuống.” Mộ Thành Chu lại nói một câu, chỉ thẳng súng vào mày Mộ Tư.
'Tên khỉ ốm kia thấy Mộ Tư thờ ơ thì lập tức hùng hổ phóng tới, nâng chân lên đá mạnh vào cảng chân sau của Mộ Tư: “Anh Mộ kêu mày quỳ xuống...”