'Trong phòng ngủ không có bóng dáng Lăng Tiêu, hắn đang đứng ở ban công hút thuốc.
Lăng Thiên Vũ vội viết một hàng chữ rồi đưa bảng tới trước mặt Lăng Tiêu, tay nhỏ kéo kéo ống quần hẳn.
Lăng Tiêu cúi đầu, thấy Lăng Thiên Vũ viết: “Ba thật sự sẽ ly hôn với Hoàn Hoàn sao?”
Lăng Tiêu không đoái hoài đến cậu, ngón tay thon dài đưa điếu thuốc đến môi mỏng, đôi mắt đen như ưng
nhìn bóng đêm bên ngoài, vẻ mặt có chút bực bội.
Lăng Thiên Vũ lại viết một hàng chữ rồi kéo kéo ống quần hắn.
Lăng Tiêu cúi đầu, nhìn chữ viết trên đó: “Ba sẽ cưới người phụ nữ trong nhà kia sao?”
Lăng Tiêu lập tức nghĩ đến gương mặt Lam Nhan: “Sẽ không.”
Lăng Thiên Vũ lại viết: Con muốn Hoàn Hoàn làm mẹ con.”
Lăng Thiên Vũ không phát hỏa như trước đó, khuôn mặt nhỏ lại mang đầy khẩn cầu mà nhìn Lăng Tiêu: “Nếu ba và Hoàn Hoàn ly hôn, Hoàn Hoàn sẽ sống với chú khác, sẽ không trở về nữa, con không còn gặp được Hoàn Hoàn nữa.”
“Con nhớ Hoàn Hoàn, ba đừng ly hôn.”
“Đừng ly hôn, về sau con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không tức giận lung tung.”
“Đừng ly hôn, đừng ly hôn.
Lăng Thiên Vũ viết một hàng lại một hàng, không ngừng viết, nhưng Lăng Tiêu trước sau vẫn không để ý tới cậu, hốc mắt cậu dần dân đỏ lên: “Đừng ly hôn, được. không?”
Cuối cùng Lăng Tiêu vẫn không đành lòng, hắn ngẩng đầu xoa xoa tóc cậu nhóc: “Con nít đừng lắm miệng vào chuyện người lớn.”
Lăng Thiên Vũ nghe xong lời này thì trở nên nóng nảy lại bất lực, dùng sức viết xuống một hàng chữ: “Nếu. ba muốn ly hôn với Hoàn Hoàn, con liền về Mỹ.”
Nói xong, cậu ném cái bảng xuống đất, hầm hầm rời khỏi phòng ngủ chính, rất nhanh bên ngoài đã truyền đến một tiếng “Phanh” thật lớn.
Lăng Thiên Vũ lại nhốt mình vào phòng.
Ngày hôm sau, Lăng Tiêu đúng hạn đến công ty, xử lý xong công việc thì đến bệnh viện thăm Lăng Hoa Thanh, lần này không gặp được Thịnh Hoàn Hoàn.
Trở về đã là chạng vạng, người trong Lăng Phủ đều lo lắng, Lăng Thiên Vũ đã nhốt mình trong phòng một ngày một đêm, không ăn không uống.
Lăng Tiêu nghe xong thì lạnh nhạt nói một câu: “Mặc kệ nó.”
Mà Lăng Tiêu cũng không ăn cơm chiều đã trở về phòng ngủ chính.
Lăng lão thái thái gấp đến độ đỏ mắt: “Hai cha con này là sao vậy, đang êm đẹp mà sao lại thành như vậy?”
“Con nghĩ con biết nguyên nhân.”
An Lan dặn Bạch quản gia chuẩn bị đồ ăn cho Lăng Tiêu, lát sau bà đã bưng lên phòng ngủ chính, sau đó nhìn về phía lão thái thái và nói: “Con lên lầu nói chuyện với nó.”
Lão thái thái vẫn mây đen đầy mặt: “Nó oán hận cô, cô đi lên có tác dụng gì, chỉ chọc nó càng không vui.”
“Cũng phải thử một chút mới biết được.” An Lan cười cười, bưng đồ ăn lên lầu.
Cánh cửa phòng ngủ chính đóng chặt, An Lan gõ gõ cửa: “Tiêu Nhi, là mẹ.”