Nhắc tới An Lan, sắc mặt Lăng Tiêu hơi trầm xuống: “Bà nội và ông nội ở bên nhau, khi rảnh sẽ lại đây chơi với Thiên Vũ.”
Nếu đúng như bà nội đã nói, vậy Thiên Vũ cũng là huyết mạch của Lăng gia, chỉ là An Niên đã chết, thi thể cậu bị đốt thành tro, ngủ say dưới mặt đất.
Khi mất, An Niên chỉ nói cho Lăng Tiêu rằng mẹ cậu tên là An Lan, nhưng không nói ba cậu là Lăng Hoa Thanh.
Đến khi cậu mất, Lăng Tiêu mới biết mình có một đứa em trai.
Hắn đi chất vấn An Lan, bà nói với hắn An Niên không phải con của Lăng Hoa Thanh, cậu chỉ là em trai cùng mẹ khác cha với hắn thôi.
Hắn tin là thật, cũng không nghĩ đến chuyện giữ lại máu và đồ dùng sinh hoạt của An Niên để xét nghiệm DNA với Lăng Hoa Thanh.
Hiện tại Lăng Tiêu muốn tra thì rất khó. Nếu không có tiến triển thì hắn chỉ có thể noi theo Thịnh Hoàn Hoàn, lấy tóc của Thiên Vũ và ba đi xét nghiệm DNA.
Nếu An Niên không phải con của ba thì DNA của Thiên Vũ và ba sẽ không có quan hệ huyết thống.
Trong khách phòng nào đó của Lăng phủ, An Lan mất ngủ lại gọi điện thoại cho Hà Vinh: “Vì sao cậu còn chưa ra tay?”
Hôm nay Lăng Thanh Hoa nhắn tin cho bà, bảo bà đến bệnh viện thăm ông ta, bị bà trào phúng mắng: Ông chết đi càng tốt.
An Lan rất sợ Lăng Thanh Hoa xuất viện, ông ta xuất viện thì bà sẽ không có ngày lành, lỡ bị tra được cái gì còn liên lụy đến lão Đường.
Hơn nữa, ông ta nhất định đã đoán được chuyện này có liên quan đến bà, sau đó liên tưởng đến lão Đường và Chính Lan, lần này sau khi xuất viện, ông ta nhất định sẽ điên cuồng trả thù. Cho nên bà nhất định phải xử lý ông ta trước khi xuất viện.
“Phu nhân, bệnh viện đâu đâu cũng là cameras, tôi không tiện ra tay, nhưng hiện tại ông ta có thể xuống giường đi lại, hai ngày này sẽ xuống lầu tản bộ, tôi đã cho người chuẩn bị phục kích ở tòa nhà đối diện vào bất cứ lúc nào.” Giọng nói không nhanh không chậm của Hà Vinh truyền đến từ di động: “Xin phu nhân yên tâm, lần này Lăng Thanh Hoa chắc chắn phải chết.”
An Lan nghe xong thì đôi mày nhíu chặt nới lỏng ra, vân không yên tâm dặn dò: “Nhớ kỹ lời tôi nói, đừng ra tay trước mặt Tiêu Nhi.”
Sau khi cuộc điện thoại này kết thúc, cuối cùng An Lan cũng ngủ được mấy tiếng.
Trên lầu, bụng Lăng Thiên Vũ đói đến kêu “Rột rộ Lăng Tiêu trực tiếp nấu chút mì, hai ba con chia ra ăn.
Lăng Thiên Vũ ăn một ngụm, khuôn mặt nhỏ liền nhíu lại: Không ngon bằng Hoàn Hoàn làm!
Lăng Tiêu nhìn cậu một cái: “Nếu con không ăn thì có thể đi ngủ.”
Lăng Thiên Vũ tủi thân viết một hàng chữ: “Con muốn ăn hoành thánh.”
Lăng Tiêu mặt không cảm xúc đáp lại: “Không có, muốn ăn ngày mai bảo phòng bếp làm cho con.”
Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!