Cô gái này sẽ không vô duyên vô cớ nói những lời này, giọng điệu của cô ta như đang ám chỉ cái gì. Lam Nhan có tham gia thi đấu không liên quan gì đến cô?
Sự tồn tại của Lam Nhan chưa bao giờ ảnh hưởng đến Thịnh Hoàn Hoàn. Nếu Kim Thần không thể dự thi thì cô nhất định sẽ đốt pháo chúc mừng.
Triệu Giai Ca cười nói: “Chẳng lẽ cô không biết sao?”
Thịnh Hoàn Hoàn hỏi lại: “Vì sao tôi phải biết?”
Nếu không phải biết Lăng Hoa Thanh nhiều kẻ thù, Thịnh Hoàn Hoàn còn hoài nghi Lam Nhan tự biên tự diễn.
Vừa bị Lăng Tiêu đuổi ra, quay đầu đã chắn súng cho Lăng Hoa Thanh, cũng may mắn thật đấy, ráng chống chọi qua thì lập tức sẽ xoay người!
Nhưng móc mỉa thế thôi, Thịnh Hoàn Hoàn thật lòng bội phục Lam Nhan.
Một cô gái dũng cảm đến mức nào mới dám chắn súng cho người khác?
Chắc chắn cô ta rất yêu Lăng Tiêu nên mới phấn đấu quên mình như thết
Ở chuyện này, Thịnh Hoàn Hoàn tự cảm thấy không bằng.
Nhưng hiện tại Triệu Giai Ca muốn chụp tội danh gì lên đầu cô đây?
Triệu Giai Ca bước từng bước một đến gần Thịnh Hoàn Hoàn, dùng âm lương chỉ có hai người nghe thấy mà trả lời cô: “Không có gì, chỉ cảm thấy cô nhất định muốn biết chuyện này, lúc này chắc Lăng Tiêu đang ở bệnh viện với Lam Nhan, cô nói xem anh ta sẽ báo đáp cô ấy như thế nào?”
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì đột nhiên nở nụ cười: “Triệu Giai Ca, cô thích Lăng Tiêu thì nói rõ, đừng nói móc nói mỉa trước mặt tôi, còn nữa, đừng lấy chuyện này ra nói giỡn, tôi và cô không thân.”
Giọng Thịnh Hoàn Hoàn không lớn không nhỏ, vừa vừa để người của đoàn xe đều nghe thấy, sắc mặt Triệu Giai Ca lập tức trầm xuống: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô nói bừa cái gì.”
Thịnh Hoàn Hoàn tiếp tục nói: “Lam Nhan là bạn tốt của cô, nếu cô thật sự quan tâm cô ta thì lúc này nên đến bệnh viện thăm, mà không phải đứng đây nói chuyện làm mọi người hiểu lầm, trước nay tôi không để Lam Nhan vào mắt, bao gồm cả cô, Triệu, Giai, Ca.”
Lời nói của Thịnh Hoàn Hoàn rất kiêu ngạo, khí thế lập tức đè bẹp Triệu Giai Ca.
Lúc này Lăng Kha vừa ra khỏi WC, phát hiện không khí không đúng: “Hoàn Hoàn, xảy ra chuyện gì, có phải Triệu Giai Ca lại ức hiếp cậu không?”
Triệu Giai Ca tức muốn chết, cái gì mà lại ức hiếp Thịnh Hoàn Hoàn?
“Không có gì, chúng ta mau đi thôi!” Thịnh Hoàn Hoàn thật muốn giơ ngón cái lên với Lăng Kha.
Cô không muốn lãng phí thời gian trên người Triệu Giai Ca, lập tức lôi kéo Lăng Kha lên xe.
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha đi rồi, Triệu Giai Ca phát hiện ánh mắt của những người trong đoàn xe nhìn mình đều thay đổi, Mao Tuấn và Lữ Nguyên Lãng luôn nhiệt tình cũng tránh đi.
Triệu Giai Ca không ngờ mình lại bị Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha gài, không chỗ phân xử, cô tức đến mặt đỏ phừng phừng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!