“Biến thái hả, còn muốn ngủ thì ly hôn làm gì!”
“Vậy phải hỏi đại gia nhà anh suy nghĩ cái gì.”
Đường Dật lập tức hiểu ra, vội cầu cứu Diệp Sâm: “Đại ca, anh cũng biết tôi không có kinh nghiệm gì trong chuyện tình cảm, nếu tôi đi như thế thì sẽ chết mất xác luôn, cầu xin anh cứu em trai này với.”
Diệp Sâm đầu bên kia điện thoại lộ ra nụ cười như hồ ly: “Có chỗ tốt gì? Lần trước tôi còn chưa tính sổ với anh chuyện
anh gài tôi đấy.”
Đường Dật lập tức chịu thua: “Anh muốn cái gì tôi cũng chịu.”
Khi Đường Dật đi đến Thịnh Thế Danh Môn, Lăng Tiêu chỉ vào vị trí bảo anh ngồi xuống, sau đó cứ uống hết ly này đến ly khác, từ đầu tới đuôi không nói một câu.
Đây mà mời anh đi uống rượu cái gì, rõ ràng là kêu anh ra nhìn hắn uống.
Cũng may anh quá nhìn xa trông rộng, đã thông minh gọi Diệp Sâm lại đây cùng, nếu không đêm nay chẳng phải anh nghẹn chết rồi sao?
Nhưng anh chờ nửa giờ mà Diệp Sâm vẫn chưa tới, cái tên này không thù dai như thế đó chứ?
Lần trước anh chỉ mượn danh nghĩa của anh ta gọi Lăng gia ra xem náo nhiệt thôi mà, có cần keo kiệt như thế không?
Đường Dật đâu biết rằng do mình liên tục chê bai Nam Tầm nên Diệp Sâm đã có ý kiến với anh từ lâu, hỏi sao không nhân cơ hội này chơi anh chứ?
“Lăng gia, xảy ra chuyện gì vậy?” Đường Dật không muốn chết trong im lặng, Diệp Sâm chậm chạp không tới nên anh đành căng da đầu trò chuyện với Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu ngước mắt lạnh lùng liếc nhìn anh một cái.
Đường Dật lộ ra cười hiền từ mà quan tâm hỏi: “Có chuyện gì ngài cứ nói đi, để tiểu nhân chia sẻ với ngài?”
Lăng Tiêu nhíu mày: “Anh biến thành thái giám từ hồi nào?”
Đường Dật lập tức kêu oan: “Anh hai, anh không biết hiện tại mình dọa người đến mức nào sao, tôi hoài nghi lát nữa tôi không còn mạng đi ra ngoài nữa đấy.”
Lăng Tiêu cười lạnh: “Vậy sao anh còn không đi, chờ tôi uống say thì anh nhất định phải chết.”
Đường Dật cười gượng: “Nói giỡn thôi, ai không biết anh ngàn ly không say, nói đi, công việc hay là việc riêng?”
Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc anh một cái rồi lại bắt đầu uống rượu giải sầu.
Đường Dật hoài nghi có phải EQ của mình quá thấp khiến vị đại gia này không muốn nói nhiều không, nhưng hắn muốn uống rượu trong im lặng thì kéo anh ra đây làm gì?
Đường Dật lòng đầy buồn bực, nhưng lại giận mà không dám nói gì.
Một giờ sau, Diệp Sâm thư thả tới muộn.
Đường Dật cảm thấy thật mệt mỏi: “Sao anh không đợi đến hừng đông rồi đến luôn đi?”
Cũng không nhìn xem hiện tại là mấy giờ, thêm ba tiếng nữa là trời sáng luôn rồi.
Diệp Sâm vờ như không nhìn thấy Đường Dật mà ngồi xuống bên cạnh Lăng Tiêu, đi thẳng vào chủ đề: “Đi gặp Thịnh Hoàn Hoàn?”
Lăng Tiêu không trả lời.
Diệp Sâm lại hỏi: “Không nhịn xuống, lột đồ người ta?”
Lăng Tiêu vẫn trầm mặc.
Diệp Sâm nhìn chằm chằm mặt Lăng Tiêu vài giây: “Làm người ta khóc rồi đúng không, sao mặt không sưng, Thịnh Hoàn Hoàn này cũng quá dịu dàng! Nếu là Nam Tâm thì chắc đã liều mạng với tôi rồi.”
Đường Dật trợn mắt há hốc mồm, trò chuyện như vậy cũng được sao?
Sau đó Lăng Tiêu khinh thường mà mở miệng: “Anh là tình đơn phương, có thể so được à?”
Diệp Sâm cười cười: “Nếu Thịnh Hoàn Hoàn không cùng đường thì có chịu gả cho anh không? Không tin hiện tại anh
hỏi thử xem cô ấy còn muốn lấy anh không.”
Lăng Tiêu lại không nói, chỉ đổ thêm một ly rượu mạnh rồi im lặng uống.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!