Chỉ thấy Trần Do Mỹ thản nhiên nói: “Các người dám làm còn sợ người khác nói?"
Diệp Sâm cười cười, đáy mắt hiện ra tia tà khí rất lạnh lếo: “Năm nay tôi mới về Hải Thành hai lần, thời gian là trong tháng này, cô nói Nam Tâm ngoại tình với tôi thì lấy chứng cứ ra đi."
Trần Do Mỹ kiên trì nói: “Anh nói láo, chuyện xấu của anh và Nam Tầm đã bị anh Nam Tầm bắt gặp tại trận, còn cần chứng cớ gì?"
Diệp Sâm lại nhìn về hướng Cố Nam Thành và cười lạnh: “Tại sao Cố tổng không nói gì, Cố tổng không cảm thấy cái trò vừa ăn cướp vừa la làng này rất buồn cười à?"
Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Cố Nam Thành, gã nhất thời đâm lao phải theo lao, vừa rồi gã ngầm thừa nhận lời nói của Trần Do Mỹ nên lúc này không có khả năng trở mặt.
Hơn nữa Cố Nam Thành không chịu yếu thế khi đối mặt với Diệp Sâm: “Buồn cười không phải là các người sao? Đã nói đến mức độ này rồi, nếu các người còn biết xấu hổ là gì thì nên lập tức rời khỏi nơi này."
"Cố Nam Thành ơi Cố Nam Thành, anh chẳng phải đàn ông nữa rồi, không có chút chính trực nào cả."
Diệp Sâm khinh bỉ nhìn Cố Nam Thành, khí thế cực kỳ sắc bén: “Tôi thừa nhận tôi thích Nam Tầm, nhưng các người muốn đổi trắng thay đen, lợi dụng tôi hủy hoại thanh danh của Nam Tầm thì thật là mơ mộng hão huyền."
Sau đó anh lại dời ánh mắt về hướng Trần Do Mỹ: “Tiểu thư này, mẹ cô chưa nói với cô là nói chuyện phải chịu trách nhiệm à, những lời vừa rồi của cô đã ảnh hưởng nghiêm trọng tới danh dự của tôi, chúng ta gặp nhau trên toà."
Sắc mặt Trần Do Mỹ lập tức trắng bệch, nhưng miệng lại không chịu nhận thua: “Anh đừng hù tôi, tôi và anh Nam Tầm chỉ nói thật mà thôi."
"Nói thật?" Nam Tâm lạnh lùng nhìn Trần Do Mỹ: “Cô dám thề không?"
Thân thể Trần Do Mỹ căng cứng, cô ta ngẩng đầu nhìn Cố Nam Thành rồi lại nhìn đám người ngo ngoe muốn mắng xung quanh, cắn răng giơ tay lên: “Nếu như những lời vừa rồi của tôi có nửa câu nói dối thì để tôi mất đi đứa con trong bụng."
Cố Nam Thành khiếp sợ nhìn Trần Do Mỹ, không ngờ cô ta lại lấy đứa con ra mà thề độc, cô ta không sợ lời thề ứng nghiệm sao?
Nam Tâm nghe xong thì cười lạnh: “Tội lỗi của mình lại muốn đứa con trong bụng chịu thay, Trần Do Mỹ cô thật vô sỉ."
Tay Trần Do Mỹ đặt lên bụng, hốc mắt đỏ bừng: “Bởi vì nó cũng là mạng sống của tôi, thứ quan trọng nhất của tôi, tôi dám lấy nó ra thề độc chứng minh tôi không nói dối, không trái với lương tâm."
Nam Tâm khinh miệt cười nói: “Nếu cô thật sự không trái với lương tâm thì nên lấy mình ra thề mà không phải dùng một cục má
Nam Tầm lại nhìn về phía Cố Nam Thành: “Vừa rồi anh bảo tôi đăng Weibo làm sáng tỏ cho các người, hiện tại tôi nói cho anh biết, Nam Tầm này sẽ không nói dối cho các người nữa, muốn tôi gánh tội thay à, nằm mơ"
Nhìn sắc mặt xanh lè của Cố Nam Thành, Nam Tâm dừng một chút rồi lạnh nhạt nhếch môi đỏ lên: “Từ xưa đến nay, người chủ động gắn sừng lên đầu mình chắc cũng chỉ có anh thôi Cố Nam Thành à."
Mỗi một chữ Nam Tâm nói ra đều như con dao sắc bén cắt nát tôn nghiêm của Cố Nam Thành thành từng mảnh từng mảnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!