Đây chẳng phải là điều họ muốn sao?
Tống Chí Thượng là chỗ dựa lớn nhất của Thịnh Hoàn Hoàn ở công ty, rất nhiều chuyện cô đều phải thương lượng với ông, hiện tại ông vào phòng cấp cứu thì cô như bị chém mất một cánh tay.
Nhưng Tống Chí Thượng đi được đến hôm nay cũng không phải nhân vật đơn giản gì, hơn nữa trước đó Thịnh Hoàn Hoàn đã nhắc nhở ông, lúc ấy ông còn cười nói mình có thể ứng phó.
Giờ mới mấy ngày thôi mà sao ông lại vào phòng cấp cứu rồi?
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Cao Tễ cười trên nỗi đau của người khác mà tỉnh táo nói: “Tiếp tục họp."
Họ không phải muốn rút ruột quyền lực của cô sao, không dễ như vậy.
Dương Lập bày ra vẻ kinh ngạc: “Quản lý Tống đã cống hiến nhiều năm cho công ty mà Thịnh Tổng không tới thăm sao?"
Đây là mắng Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng vô tình!
Thịnh Hoàn Hoàn lạnh nhạt liếc nhìn ông ta: “Tất nhiên tôi sẽ đi, cho nên tranh thủ bắt đầu hội nghị hôm nay đi! Lý Nhị, cô nói tình huống tiêu thụ hiện tại của Phi Dương thế nào đi."
Lý Nhị do Thịnh Hoàn Hoàn một tay nâng đỡ lập tức đứng lên, cầm máy tính bước nhanh đến phía trước, rất nhanh số liệu đã xuất hiện trước mặt mọi người: “Đây là số liệu sau khi Phi Dương được đưa ra thị trường, mọi người có thể nhìn thấy số lượng tiêu thụ ba ngày gần đây đang tăng đột biến, không chỉ Phi Dương mà Khuynh Thành và Lung Nguyệt đều xuất hiện tình trạng cung không đủ cầu."
Lý Nhị bấm bấm con chuột, trên màn hình lớn xuất hiện hình ảnh của Thịnh Hoàn Hoàn và mấy món đồ trang sức, cô tiếp tục phân tích: “Đây là đồ trang sức hai ngày này Thịnh Tổng đeo, mấy kiểu trang sức này hiện đang thiếu hàng ở các trường đại học."
"Nói cách khác. . ." Lý Nhị tạm ngừng, sau đó hoàn toàn không cách nào ức chế kích động và mừng rỡ trong giọng nói: “Thịnh Tổng đeo loại trang sức. nào thì loại đó sẽ trở thành hàng bán chạy."
Nơi này vang lên mấy tiếng vỗ tay.