Đường Nguyên Minh không nói gì mà im lặng xử lý, không bao lâu sau giọng nói của anh lại vang lên trong phòng bếp: “Hoàn Hoàn, cắt xong rồi, em đến xem như vậy được chưa."
Nhanh như vậy?
Lông mi Thịnh Hoàn Hoàn run lên, đi về hướng anh rồi không khỏi lộ ra vẻ mặt bội phục: “... Rất tốt."
Quá đả kích người ta, kỹ thuật dùng dao của đàn ông đều tốt như vậy sao?
Sợi cà rốt của Đường Nguyên Minh cắt cũng ngang hàng với sợi khoai tây của Lăng Tiêu!
"Gòn có gì muốn cắt không?" Tia sáng trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn làm Đường Nguyên Minh cảm thấy rất tự hào.
Thịnh Hoàn Hoàn: “... Không có."
Anh Minh cảm thấy vui chơi lắm sao, ghiền cắt rồi à!
Tập đoàn Lăng Thị
Hôm nay là cuối tuần mà còn qua giờ làm việc nên cả công ty trống rỗng, hoàn toàn yên tĩnh.
Lăng Tiêu ngồi trước máy vi tính, bàn tay đặt trên con chuột nổi lên mấy mụn nước, làn da chung quanh đỏ cả lên.
Phùng Việt nhìn mụn nước trên mu bàn tay Lăng Tiêu mà trong lòng càng bất an: “Boss, hay đến bệnh viện một chuyến đi, nếu anh không muốn đi thì tôi bôi chút thuốc giúp anh được không?”
Phùng Việt không hiểu Lăng Tiêu đang suy nghĩ cái gì, bị phỏng nghiêm trọng như vậy mà lại không chịu bôi thuốc, chẳng lẽ không đau sao?
Đau, nóng rát.
Nhưng Lăng Tiêu không muốn để ý tới do không có tâm tình.
Qua thật lâu vẫn không được đáp lại, Phùng Việt chỉ có thể lui ra ngoài, vừa quay người thì đã nghe thấy giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ sau người: “Mấy giờ rồi?"
Phùng Việt vội quay người nói: “Vừa qua sáu giờ."
Cuối thu nên sắc trời bên ngoài lúc này đã bắt đầu tối.
Sắc mặt Lăng Tiêu đột nhiên trâm xuống, không đầu không đuôi nói một câu: Nên ăn cơm."
Không biết Đường Nguyên Minh nấu ăn như thế nào?
Phùng Việt không biết suy nghĩ trong lòng Lăng Tiêu, anh ta tưởng hắn đói nên lập tức hỏi: “8oss muốn về phủ sao?"
Lăng Tiêu khẽ gật đầu: “Ừm, gọi điện thoại cho Bạch quản gia, rửa sạch phòng bếp, đêm nay tôi muốn đích thân xuống bếp."
Khóe miệng Phùng Việt giật giật một cái: “Nhưng tay anh..."
Lăng Tiêu không nhíu mày lấy một cái, bình thản ung dung nói: “Chút vết thương nhỏ này không có gì đáng ngại.
Chút vết thương nhỏ? Mụn nước trên mu bàn tay đã sắp phình to đến nứt vỡ rồi!
Phùng Việt không dám nhiều lời nữa, chỉ cảm thấy hôm nay Boss nhà mình quá khác thường.
Trên đường trở về, Phùng Việt nhịn không được nhìn Lăng Tiêu vài lần qua kính chiếu hậu, lông mày nhăn càng chặt hơn, có thể kẹp chết con ruồi.
Chỉ thấy Lăng Tiêu nâng bàn tay bị phỏng của mình lên nhìn thẳng vào, có lúc còn dùng ngón tay nhẹ nhàng đâm lên trên đó, chơi quên cả trời đất.