Cô Vợ Lọ Lem Của Tổng Tài (truyện full) - Ôn Đình Vực - Cố Niệm Niệm

Chương 111:

 

Anh ăn một miếng liền buông đũa.

 

“Anh chẳng lẽ không muốn ăn nữa sao?” Cố Niệm Niệm nói.

 

Ôn Đình Vực chỉ mới ăn một miếng mà.

 

“Quá mỡ, ăn một miếng là đủ rồi.” Ôn Đình Vực nói.

 

Mi mắt Cố Niệm Niệm giật giật.

 

Ôn Đình Vực thấy bộ dạng này của Cố Niệm Niệm liền biết nữ nhân này lại đang suy nghĩ cái gì.

 

“Cố Niệm Niệm, cái đầu nhỏ này của cô lại đang suy nghĩ cái gì?” Ôn Đình Vực trầm thắp hỏi.

 

Có Niệm Niệm cười khan: “Tôi cảm thấy không đúng lắm, ở trong tiểu thuyết ngôn tình, mỗi khi nữ chính làm đồ ăn, cho dù có khó ăn, tổng tài cũng sẽ ăn hết không chừa một miếng.”&p Sách này sao lại không giống hiện thực vậy.

 

Mí mắt Ôn Đình Vực giật giật: “Có Niệm Niệm, xem ít loại tiểu thuyết này một chút.”&p Cố Niệm Niệm cười đến chột dạ.

 

Cô kỳ thực rất thích xem loại tiểu thuyết này.

 

Bởi vì trước đây cô thực bi thảm, nhưng cho dù bi thảm cũng có thể có quyền được nằm mơ, cho nên lúc xem tiểu thuyết, Cố Niệm Niệm cảm thấy mình liền tới một mộng cảnh hoa mỹ, một mộng cảnh hoa mỹ hoàn toàn thoát khỏi hiện thực bi thảm.

 

“Tôi không thích ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ, cũng không thể ăn hết toàn bộ.

 

Ôn Đình Vực nói thẳng, một lát sau ngữ khí anh đột nhiên hơi cao lên: “Nhưng tôi có thẻ đút cho cô ăn hết.”&p Có Niệm Niệm sửng sốt, còn chưa phản ứng lại, Ôn Đình Vực trực tiếp gắp một miếng thịt kho tàu vàng óng đưa tới bên môi mình.

 

Lông mi Cố Niệm Niệm liều mạng run rẩy, trời ơi, tổng tài tập đoàn Đề Quốc S tự mình đút đồ ăn cho cô.

 

Hơn nữa còn là đút thịt kho tàu!

 

Có Niệm Niệm một ngụm ăn hết miếng thịt kho tàu.

 

Lông mày Ôn Đình Vực nhảy nhảy, Cố Niệm Niệm này, đồ ăn mỡ như vậy mà ăn đến mắt cũng không nháy một chút.

 

Hơn nữa con gái đều không phải sợ béo sao? Cố Niệm Niệm này sao một chút cũng không sợ.

 

Ôn Đình Vực lại gắp một miếng, Có Niệm Niệm cũng lập tức ăn hết.

 

Lúc ăn thịt kho tàu, khuôn mặt cô là một mảnh vui sướng.

 

Có thể không vui sao! Đây là tổng tài tự mình đút đấy!

 

“Cố Niệm Niệm, cô không sợ béo sao?” Ôn Đình Vực nhìn cô ăn đến cao hứng thì không nhịn được hỏi.

 

Hô hắp Có Niệm Niệm dừng một chút.

 

Cô đem miếng thịt kho tàu trong miệng nuốt xuống: “Ôn Đình Vực, anh nói vài thập niên trước, nữ nhân có phải là lưu hành giảm béo không?”&p Mí mắt Ôn Đình Vực nhíu lại: “Tất nhiên sẽ không.”&p Nữ nhân ở những niên đại kia đến cơm ăn còn không đủ nó, sao có khả năng giảm béo.

 

“Vậy là đúng rồi.” Đôi mắt thanh triệt rõ ràng của Có Niệm Niệm rất nghiêm túc mà nhìn Cố Niệm Niệm: “Anh biết không, lúc tôi còn ở Cố gia, tuy rằng cơm có thể ăn no, nhưng đều là chút dưa muối cải trắng linh tinh, có thể ăn một bữa cơm ngon tôi đã rất vui rồi, ai còn tốn sức cùng tâm tình muốn giảm béo chứ.”&p Tim Ôn Đình Vực bỗng nhiên nghẹn lại.

 

*Tôi còn muốn ăn.” Cố Niệm Niệm lại há miệng.

 

Đôi môi đỏ mọng của cô bị nhiễm một ít vỡ, lại mê người nói không nên lời.

 

“Như vậy không dễ đút.” Ôn Đình Vực bỗng nhiên nói.

 

“A, vừa rồi không phải đều đút như vậy sao, vậy thế nào mới dễ?” Cố Niệm Niệm vô thức hỏi.

 

“Cô ngồi trên đùi tôi, như vậy mới dễ đút.” Trên mặt Ôn Đình Vực là một mảnh bình tĩnh.

 

Cố Niệm Niệm bối rối một chút.

 

Thật là, nam nhân này muốn chiếm tiện nghỉ của mình thì cứ việc nói thẳng, còn làm như việc gì nghiêm túc lắm vậy.

 

“Tôi mới không ngòi, tôi chính là một nữ nhân có tiết tháo, sẽ không vì máy miếng thịt kho tàu mà nhào vào lòng anh đâu.” Cố Niệm Niệm phòng bị mà nhìn Ôn Đình Vực.

 

Trong mắt Ôn Đình Vực lóe lên một tia sáng nhạt, một lát sau anh lại cong khóe môi gắp một miếng thịt kho tàu đút vào miệng Có Niệm Niệm.

 

“Có một vấn đề tôi rất kỳ quái.” Nhìn Cố Niệm Niệm ăn thịt kho tàu đến hai quai hàm phồng lên, Ôn Đình Vực hỏi.

Advertisement
';
Advertisement