Cô Vợ Lọ Lem Của Tổng Tài (truyện full) - Ôn Đình Vực - Cố Niệm Niệm

Chương 129:

 

Cố Niệm Niệm nhảy xuống giường.

 

Ôn Đình Vực đã sớm tới công ty, sau khi cùng Lâm Thải Tình ăn xong bữa sáng, Lâm Thải Tình liền nói phải về.

 

Cố Niệm Niệm đối với Lâm Thải Tình kỳ thật có chút không nỡ, nhưng cô cũng biết Lâm Thải Tình còn có việc của mình.

 

Dù sao cũng không cần lên lớp, Cố Niệm Niệm muốn tiễn Lâm Thải Tình, nhưng bà lại cự tuyệt.

 

“Niệm Niệm mẹ tự đi là được, không cần con tiễn.” Lâm Thải Tình cười nói.

 

Cố Niệm Niệm đành phải từ bỏ ý niệm tiễn bà, chờ Lâm Thải Tình đi rồi, Cố Niệm Niệm nhất thời có chút không biết làm gì, cô lại chạy tới phòng để quần áo đi xem giày dép quần áo của mình.

 

Phòng để quần áo kia đối với Cố Niệm Niệm mà nói chính là mỹ cảnh trong mơ.

 

Cố Niệm Niệm lại đi xem từng bộ quần áo kia, dùng tay chạm vào.

 

Những thứ này trước kia cô là nghĩ cũng không dám nghĩ, hiện giờ vậy mà lại có được toàn bộ.

 

Mỗi lần tới căn phòng này, cô cảm thấy mình không phải Cố Niệm Niệm bằn cùng nản chí kia nữa, mà trở thành một công chúa. Đúng, giống như là cô bé lọ lem hóa thân thành công chúa.

 

Nhưng vào lúc này, một tiếng chuông điện thoại dồn dập bỗng nhiên vang lên.

 

Nhìn đến người trên điện thoại, Cố Niệm Niệm bỗng nhiên cứng đờ.

 

Người gọi tới là Chu Mỹ Ngọc.

 

Cố Niệm Niệm thật sự không biết, cái người trên danh nghĩa “mẹ” của mình tìm mình làm cái gì.

 

Cô hơi cau mày, sau đó hung hăng tắt điện thoại.

 

Sau đó chuông điện thoại lại giống như bùa đòi mạng vang lên, một tiếng lại một tiếng đâm vào trong tai cô.

 

Mắt Cố Niệm Niệm lộ ra một chút cảm xúc rồi rắm, lát sau cô liền tiếp điện thoại.

 

*Có chuyện gì?” Cố Niệm Niệm nói.

 

Thanh âm của cô lành lạnh, không mang theo bắt luận độ ám nào.

 

Chu Mỹ Ngọc ở đầu kia điện thoại giận tím mặt: “Cố Niệm Niệm, mày hiện tại ngay cả mẹ đều không gọi!”&p “Bà cảm thấy bà xứng làm mẹ tôi sao?” Ngữ khí Cố Niệm Niệm lộ ra nồng đậm chán ghét: “Còn nữa, lúc đó khi tôi đi, Ôn Đình Vực đã cho các người một khoản tiền, nói tốt chúng ta nhất đao lưỡng đoạn!”&p Chu Mỹ Ngọc ở đầu kia điện thoại im lặng một lát rồi nghiền răng nghiền lợi nói: “Mặc kệ như thế nào, tao chính là mẹ mày, tao sinh mày ra nuôi dưỡng mày, mày rốt cuộc còn có chút lương tâm nào không!”&p “Bà rốt cuộc có chuyện gì, nói thẳng đi.” Cố Niệm Niệm cắt ngang Chu Mỹ Ngọc.

 

“Ra ngoài một chuyến, tao có việc muốn nói với mày.” Ngữ khí của Chu Mỹ Ngọc hoàn toàn là mệnh lệnh.

 

“Vì sao tôi phải ra, quan hệ của chúng ta đã đoạn tuyệt.”&pCố Niệm Niệm cự tuyệt.

 

“Cố Niệm Niệm, mày không đem tao để vào mắt đúng không, tao sinh mày nuôi mày, hiện tại kêu mày ra ngoài đều không được, mày cái thứ không có lương tâm, lúc ấy.

 

tao cực cực khổ khổ mang thai mười tháng đem mày sinh ra, mày chính là đối xử với tao như thế à.” Ngữ khí Chu Mỹ Ngọc hùng hỗ dọa người.

 

Cố Niệm Niệm đau đầu.

 

Mỗi lần Chu Mỹ Ngọc đều thích nhất nói mấy lời này với mình, ơn sinh dưỡng mình, mang thai mình cực khổ, không lúc nào không nhắc nhở mình phải báo đáp bà ta.

 

“Còn có ba mày, nếu ba mày biết hiện tại tao kêu mày ra một chuyến còn không được, ba mày sẽ nhìn đứa con gái tốt là mày thế nào!” Ngữ khí Chu Mỹ Ngọc bỗng nhiên trở nên lạnh lùng.

 

Hô hấp Cố Niệm Niệm dừng lại.

 

Trằm mặc thật lâu sau.

 

“Bà ở đâu?” Cố Niệm Niệm nói.

 

Chu Mỹ Ngọc báo một địa chỉ.

 

Sau khi Chu Mỹ Ngọc cúp điện thoại, Cố Xảo Xảo ở một bên oán giận nói: “Mẹ, mẹ làm sao vậy, sao phải nói chuyện khách khí với nó như vậy, mẹ hẳn là phải ở trong điện thoại hung hăng mắng tiện nhân kia một trận.”&p Cố Xảo Xảo nhắc tới Cố Niệm Niệm chính là nghiền răng nghiền lợi, Cố Niệm Niệm làm hại mình mắt hét mặt mũi ở trường học, hơn nữa từ đây còn mắt đi tầng ngụy trang bạch phú mỹ này, cô ta hận không thể xét nát Cố Niệm Niệm.

 

“Con thì hiểu cái gì?” Chu Mỹ Ngọc trừng mắt nhìn Cố Xảo Xảo một cái: “Con đừng xem tiện nhân kia dễ lừa gạt! Nếu ở trong điện thoại mẹ thóa mạ nó một trận thì nó sẽ đến sao?”&p Cố Xảo Xảo ngay lập tức hiểu được, cô ta mỹ tư tư mà nhìn Chu Mỹ Ngọc: “Vẫn là mẹ thông minh.”&p Chu Mỹ Ngọc đắc ý dào dạt: “Còn không phải sao, gừng càng già càng cay.”&p Nói tới đây trên mặt bà ta hiện lên một tia ác độc: “Chờ Cố Niệm Niệm tới, xem mẹ có hảo hảo thu thập nó hay không, một tiện nhân cũng dám hại con gái mẹ!”&p Cố Xảo Xảo ở một bên lòng đầy căm phẫn: “Đúng vậy, thu thập nó, đánh chết tiện nhân này!”&p Cố Niệm Niệm đi tới một công viên âm ướt ngập nước.

Advertisement
';
Advertisement