Cô Vợ Lọ Lem Của Tổng Tài (truyện full) - Ôn Đình Vực - Cố Niệm Niệm

Chương 133:

 

Ngữ khí của anh trầm thấp ám ách.

 

Thấy nam nhân cao lớn tuấn lãng đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Cố Niệm Niệm khiếp sợ.

 

Cô nhìn Ôn Đình Vực: “Anh, anh như thé nào lại đột nhiên trở lại.”&p Thời gian hiện tại còn sớm, nam nhân này sao đột nhiên đã trỏ lại.

 

Ôn Đình Vực không trả lời vấn đề này của Cố Niệm Niệm, đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm Cố Niệm Niệm: “Trên người cùng trên mặt, bị làm sao vậy?”&p Mắt Cố Niệm Niệm chọt lóe, sau đó cười khan nói: “Không có việc gì, tôi chỉ là bị ngã.”&p Tầm mắt Ôn Đình Vực thẳng tắp dừng trên mặt Cố Niệm Niệm: “Dấu vết trên mặt cô rõ ràng là bị người đánh, cô còn nói là té ngã?”&p Cố Niệm Niệm cười càng miễn cưỡng: “Thật sự, chính là té ngã.”&p “Hiện tại cùng tôi đi bệnh viện.” Ôn Đình Vực không muốn cùng Cố Niệm Niệm tiếp tục ở chỗ này đôi co, Cố Niệm Niệm bị thương thành cái dạng này cần phải lập tức đến bệnh viện.

 

“Bệnh viện? Không cần, tôi tự mình là có thể tốt, không cần đến bệnh viện.” Cố Niệm Niệm nói.

 

Cô đã không phải bị đánh một hai lần, mỗi lần chính mình đều có thể tốt.

 

Cô là một cây cỏ dại tràn đầy sinh mệnh, không có khả năng chỉ vì chút thương này mà bị đánh ngã.

 

*Ngbhe lời.” Ôn Đình Vực thật sâu mà nhìn Cố Niệm Niệm.

 

Ngữ khí của anh là mệnh lệnh, nhưng lại mang theo một tia ôn nhu không dễ phát hiện.

 

Tâm Cố Niệm Niệm bỗng nhiên nhảy dựng.

 

Lúc người nam nhân này nói với cô “Nghe lời”, cô vậy mà không hiểu sao không nói ra bắt luận lời phản đối nào.

 

Cố Niệm Niệm đang muốn đứng lên, bỗng nhiên phát hiện theo động tác của cô toàn bộ lục phủ ngũ tạng đều đau đớn, ngay cả đứng cũng thành vấn đề.

 

Ôn Đình Vực nhíu lại tuần mi, lát sau anh trực tiếp đem Cố Niệm Niệm chặn ngang bề lên.

 

Cố Niệm Niệm đột nhiên bị bế lên thì khiếp sợ, theo bản năng ôm lấy cỗ Ôn Đình Vực.

 

“Anh, anh bỏ tôi xuống, tôi có thể tự đi.” Thấy Ôn Đình Vực đem mình ôm lấy đi đến thang máy, Cố Niệm Niệm ngượng ngùng nói.

 

“Cô cảm thấy cô như vậy còn có thể đi sao?” Ôn Đình Vực nghiêng đầu liếc mắt nhìn Cố Niệm Niệm một cái.

 

“Tôi có thể, tôi còn có thể chạy!” Cố Niệm Niệm nói.

 

*Tôi ôm cô, tại thời điểm này, làm lão công của cô có nghĩa vụ ôm cô.” Ôn Đình Vực nhàn nhạt nói những lời này.

 

Mặt Cố Niệm Niệm bởi vì những lời này của Ôn Đình Vực mà đỏ lên.

 

Lão công.

 

Cô bỗng nhiên cảm thấy thật ngượng ngùng.

 

Rất nhanh Ôn Đình Vực đã lái xe đến một bệnh viện gần đó, lúc đi Ôn Đình Vực đã an bài tốt, lúc tới liền lập tức có nhân viên y tế nhanh chóng đưa Cố Niệm Niệm đi kiểm tra toàn thân.

 

Cố Niệm Niệm biết đi bệnh viện vô luận làm cái gì đều phải đăng ký xếp hàng, còn chưa bao giờ biết vừa đến bệnh viện liền lập tức có người nghênh đón, hơn nữa không cần đăng ký cũng không cần xếp hàng.

 

Quả nhiên tổng tài Đế Quốc chính là tổng tài Đế Quốc, thật sự đãi ngộ cùng người bình thường không giống nhau.

 

Rất nhanh kết quả kiểm tra của Cố Niệm Niệm liền có, Cố Niệm Niệm không có trở ngại gì, chỉ là gãy xương rất nhỏ.

 

Sau đó tay Cố Niệm Niệm bị bọc thanh kẹp thật dày.

 

Viện trưởng bệnh viện đầy mặt cung kính nói với Ôn Đình Vực: “Ôn tổng, chỉ cần quay về tĩnh dưỡng thật tốt là được, không có gì trở ngại.”&p Lúc này Ôn Đình Vực mới yên tâm, anh mang theo Cô Niệm Niệm về nhà.

 

Dọc đường đi Cố Niệm Niệm cho rằng Ôn Đình Vực sẽ lại hỏi mình, vết thương của cô rốt cuộc là ai làm, lại không nghĩ tới từ đầu đến cuối Ôn Đình Vực không nói một lời.

 

Kỳ thật không phải Cố Niệm Niệm không muốn nói cho Ôn Đình Vực, chỉ là những việc này trong lòng cô đều là những chuyện xấu xí khó xem.

 

Cho dù ở gia đình nào cũng sẽ không phát sinh việc như vậy đi.

 

Những chuyện xấu này cô tình nguyện giấu trong bụng, không muốn dễ dàng nói cho người khác.

 

Đến chung cư, Cố Niệm Niệm thấy thời gian vẫn sớm thì hỏi Ôn Đình Vực: “Anh không đi công ty?”&p “Tôi hôm nay ở cùng cô.” Mắt đen của Ôn Đình Vực dừng trên mặt Cố Niệm Niệm: “Lão bà của tôi bị thương, cô cho.

 

rằng giờ phút này tôi còn có tâm tình đi công ty sao?”&p Hô hắp Cố Niệm Niệm hơi dừng.

 

Lông mi cô run rẫy một chút : “Thật ra chúng ta chỉ là hiệp nghị vợ chồng, anh đưa tôi đi bệnh viện là được, không cần thiết còn đón như vậy.”&p “Hiệp nghị vợ chồng cũng là vợ chồng.” Ôn Đình Vực nhàn nhạt nói.

Advertisement
';
Advertisement