Cô Vợ Lọ Lem Của Tổng Tài (truyện full) - Ôn Đình Vực - Cố Niệm Niệm

Chương 135:

 

Ôn Đình Vực lại gắp cho Cố Niệm Niệm một đũa, sau đó không cần Cố Niệm Niệm nói, chờ cô ăn xong trong miệng thì thực mau lại có một đũa đưa đến bên môi.

 

Cuối cùng Cố Niệm Niệm đem một bát mì đầy ăn xong toàn bộ.

 

Bụng cô cũng cảm thấy phình phình.

 

*Ôn Đình Vực, đây thật là lần đầu anh xuống bếp sao, sao.

 

lại ăn ngon như thế!” Cố Niệm Niệm nói từ đáy lòng.

 

Trong mắt Ôn Đình Vực hiện lên một chút chàn chờ, anh không trả lời vấn đề này của Cố Niệm Niệm mà dời đến đề tài khác: “Thương thế trên người cô là thế nào?”&p Cố Niệm Niệm vốn đang hạnh phúc sắc mặt nháy mắt trắng bệch.

 

Cô cúi đầu, hàng lông mi dài đậm tạo thành một cái bóng trên hốc mắt.

 

Cố Niệm Niệm lại lần nữa trầm mặc.

 

Trong mắt Ôn Đình Vực hiện lên một tầng u quang.

 

Anh đã có thể đoán được, anh đang suy nghĩ rốt cuộc có nên nhồ cái gai này trong lòng Cố Niệm Niệm hay không.

 

Chuyện này nói không chừng có thể thuận lợi nhổ bỏ cái gai trong lòng Cố Niệm Niệm, hoặc là sẽ chỉ làm Cố Niệm Niệm bị thương càng sâu.

 

Thời gian phảng phất trong nháy mắt yên lặng, dì Lý ở một bên cũng phát hiện có chút không đúng, bà lặng lẽ lui đến phòng bếp.

 

Một lát sau u quang trong mắt Ôn Đình Vực toàn bộ rút lui.

 

Có lẽ sẽ làm Cố Niệm Niệm bị thương càng sâu, nhưng nếu như không làm sẽ chỉ làm cái gai trong lòng cô đâm ngày càng sâu, ngày càng sâu, sẽ khiến Cố Niệm Niệm bị quấy nhiễu cả đời.

 

“Là người gọi là mẹ kia của cô đúng không, là bà ta đánh, cho nên cô mới có thể bị thương thành như vậy.” Thật lâu sau Ôn Đình Vực mới mở miệng.

 

Cố Niệm Niệm sửng sót, cô ngẳng đầu kinh ngạc nhìn Ôn Đình Vực: “Anh, sao anh biết được?”&p Rõ ràng mình cái gì cũng không nói, vì sao anh có thể đoán được.

 

Đôi mắt Ôn Đình Vực thẳng tắp nhìn Cố Niệm Niệm: “Cố Niệm Niệm, cô là một con mèo hoang răng nanh sắc bén, sẽ không để người khác khi dễ cô mà cô còn nuốt cục tức này vào bụng, cho nên chỉ có thể là người mẹ kia của cô làm, cho dù cô có hận, lại chung quy vẫn nhớ thân tình đúng không? Cho nên cô cái gì cũng không muốn nói đúng không?”&p Ôn Đình Vực rất rõ ràng, Cố Niệm Niệm bị gia đình kia tổn thương lớn bao nhiêu, lại có bao nhiêu khát vọng thân tình.

 

“Không có!” Cố Niệm Niệm như có phản xạ hô lên: “Tôi đâm bà ta một dao, tôi hung hăng đâm bà ta! Bà ta đánh tôi tôi liền phải giết bà ta!”&p Sắc mặt Cố Niệm Niệm phi thường kích động, như là nóng lòng muốn làm sáng tỏ cái gì.

 

Cô muốn nói cho Ôn Đình Vực, mình mới không nhớ thân tình, Chu Mỹ Ngọc dám đánh cô, cô liền dám đâm chết Chu Mỹ Ngọc.

 

Ôn Đình Vực nhìn Cố Niệm Niệm, như là muốn xem đến tận sâu trong nội tâm cô: “Cho dù cô đâm bà ta, cô chung quy vẫn là nắm chắc lực đạo, một dao kia nhất định sẽ không tạo thành thương tổn gì trí mạng với bà ta.”&p Dưới ánh mắt của Ôn Đình Vực, tất cả ngụy trang của Cố Niệm Niệm đều không có chỗ nào che giấu.

 

Ôn Đình Vực vừa dứt lời, cả người của Cố Niệm Niệm đều cứng lại.

 

Cô không nghĩ tới, Ôn Đình Vực nhìn thấu chính mình.

 

Lúc đâm chủy thủ về phía Chu Mỹ Ngọc, cô có thể trực tiếp đâm vào tim, nhưng cô chung quy vẫn là không làm vậy.

 

Không phải cô sợ đi tù, cô căn bản không quan tâm cái này.

 

Chỉ là trong nháy mắt đó, cô nói với chính mình, mặc kệ như thế nào, Chu Mỹ Ngọc vẫn là mẹ ruột của cô.

 

Mười tháng mang thai, vô luận như thế nào, người này vẫn là người sinh ra cô.

 

Cố Niệm Niệm cô cho dù có tàn nhẫn như thế nào cũng sẽ không giết mẹ, cho dù Chu Mỹ Ngọc muốn đem mình sống sờ sờ đánh chết, cô cũng căn bản không làm được!

 

Nước mắt bỗng nhiên từng giọt từng giọt rơi xuống, giống như hạt châu.

 

Ôn Đình Vực ở bên cạnh nhìn Cố Niệm Niệm, anh cái gì cũng chưa nói, trong mắt lại hiện lên thương tiếc không dễ phát hiện.

 

Chờ Cố Niệm Niệm rốt cuộc khóc đủ rồi, cô ngắng đầu lên, mắt đỏ hoe: “Ban đầu Chu Mỹ Ngọc gọi điện thoại cho tôi, đó là, đó là lần đầu tiên bà ta không nhục mạ tôi trong điện thoại, bà ta không mắng tôi tiện nhân, kêu tôi đi ra ngoài, tôi không biết bà ta là vì báo thù cho Cố Xảo Xảo, tôi cho rằng, tôi còn cho rằng bà ta có phải đã tỉnh ngộ hay không, tôi thật sự rất ngốc đúng không.”&p Nói tới đây ngữ khí cô càng thêm nghẹn ngào: “Kỳ thật không cần Chu Mỹ Ngọc mắng, tôi chính là tiện như vậy, nếu không sao còn đi ảo tưởng, nếu không sao lại đi ra ngoài gặp Chu Mỹ Ngọc.”&p Cố Niệm Niệm khóc không thành tiếng.

 

Cho dù cô không muốn thừa nhận, ở chỗ sâu nào đó trong nội tâm cô, cô vẫn là khát vọng thân tình, vẫn khát vọng có ngày Chu Mỹ Ngọc sẽ tỉnh ngộ, cô thật ngốc thật ngốc mà.

 

“Niệm Niệm, cô có biết cái gì là cha mẹ không?” Ôn Đình Vực bỗng nhiên nói.

Advertisement
';
Advertisement