Chương 172:
Một lát sau cô sờ sờ đầu mình: “Kỳ thực tôi cũng không biết, chỉ cảm thấy chị ấy thật đáng thương, muốn giúp chị ây. Đây đại khái là thiên tính con người đi, hơn nữa cảm thấy mình và chị ấy có chút đồng bệnh tương liên, đều là người mệnh khổ.”&p Nói tới đây trong mắt Cố Niệm Niệm phát ra một chút ánh sáng: “Chẳng qua tôi may mắn hơn chị ấy, bởi vì tôi gặp được anh. Anh xem, hiện tại tôi còn có thể ở tại căn phòng lớn thế này ăn đồ ăn ngon, hơn nữa còn có rất nhiều người quan tâm tôi, tôi cảm thấy tôi rất may mắn.”&p Nhìn ánh sáng trong mắt Cố Niệm Niệm, bên môi Ôn Đình Vực không tự giác gợi lên.
“Cô ta cũng rất may mắn.” Ôn Đình Vực nói: “Bởi vì cô ta gặp được cô, ít nhất không phải mắt một cái mạng.”&p Cố Niệm Niệm vô cùng ngượng ngùng: “Tôi nào có làm gì, đều là bởi vì anh, néu không tôi làm sao có bản lĩnh có thể cứu một người.”&p Ngữ khí Ôn Đình Vực hơi cao lên: “Cố Niệm Niệm, chuyện này không chỉ có công lao của một mình tôi, cô cũng xuất lực, bài post của cô cô đã quên mất?”&p Tròng mắt Cố Niệm Niệm xoay chuyển sau đó nở nụ cười: “Cũng phải, tôi nói cho anh, bài post kia của tôi hiện tại siêu cấp hot, không biết có bao nhiêu người chia sẻ.”&p Nói tới đây cô hít vào một hơi thật sâu: “Cho nên Ôn Đình Vực anh xem, trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người lương thiện.”&p Cho dù trong thời gian Cố Niệm Niệm tuyệt vọng hắc ám nhất, cô cũng chưa từng hoài nghi nhân tính con người.
Có lẽ trên thế giới này có rất nhiều người xấu xa đến hết thuốc chữ, tỷ như Chu Mỹ Ngọc, tỷ như Cố Xảo Xảo, tỷ như Cố Bân, tỷ như chồng của Tô Hựu Thiền.
Nhưng Cố Niệm Niệm cũng tin tưởng, trên thế giới này còn có rất nhiều người tốt, tỷ như ba mình, như dì Lý, tỷ như Ôn Đình Vực.
Ôn Đình Vực không nói gì, anh nhìn cô gái dùng âm thanh tràn ngập hy vọng nói trên thế giới này vẫn còn rất nhiều người thiện lương, trong lòng anh khẽ động, anh nghĩ, để Cố Niệm Niệm vẫn luôn duy trì tâm thái thiện lương tốt đẹp này, đây không phải một chuyện hạnh phúc hay sao.
“Đúng rồi, còn có ba mẹ chồng của Tô Hựu Thiền.” Nói tới đây trong mắt Cố Niệm Niệm hiện lên nồng đậm kính nẻ: “Tôi thật sự không ngờ bọn họ có thể giúp đỡ Tô Hựu Thiến nói chuyện, hai người này thật là tốt, đáng tiếc lại sinh ra một đứa con trai như vậy.”&p Trong mắt Ôn Đình Vực hiện lên ánh sáng nhạt, như chuồn chuồn lướt nước, rất nhanh đã biến mát không thấy.
“Khuya rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.” Anh nói.
Cố Niệm Niệm lúc này mới kinh ngạc phát hiện bát tri bắt giác đã sắp ba giờ.
“Ngại quá, đều là tôi lôi kéo anh bồi tôi nói chuyện phiếm, khiến anh chậm trễ thời gian.”&p Nếu không phải bởi vì mình, Ôn Đình Vực khẳng định đã sớm nghỉ ngơi.
“Tôi bồi cô cũng không phải cô bồi tôi sao, đi ngủ sớm một chút.” Ôn Đình Vực nhàn nhạt nói.
Cố Niệm Niệm đứng lên: “Vậy ngủ ngon.”&pÔn Đình Vực gật đầu.
Cố Niệm Niệm liền nhảy nhót lên lầu, trước áo ngủ của cô có in hình tiểu bạch thỏ, theo động tác nhảy nhót của cô cũng không ngừng nhảy lên.
Ôn Đình Vực nhìn thân ảnh của Cố Niệm Niệm, ánh mắt một mảnh sâu thẳm.
Tối nay Cố Niệm Niệm ngủ rất sâu, tuy rằng không ngủ bao lâu.
Nhưng mà thứ như giấc ngủ này, không xem thời gian mà phải xem chất lượng.
Hôm sau lúc Cố Niệm Niệm thức dậy Ôn Đình Vực đã đến công ty.
“Vậy anh ấy không ngủ được bao lâu, tối hôm qua ba giờ mới ngủ.” Cố Niệm Niệm không kìm được nói với dì Lý.
Vừ rồi dì Lý nói với cô Ôn Đình Vực đã sớm đi công ty, cho nên Cố Niệm Niệm biết anh khẳng định không ngủ được bao lâu.
Mí mắt dì Lý giật giật.
Bà ngủ ở dưới lầu, đêm hôm qua lúc Ôn Đình Vực trở về bà có nghe được một ít động tĩnh, lúc ấy bà mơ mơ màng màng nhìn thời gian đã là hơn một giờ sáng.
Bắt quá bà quá mệt nhọc, nhìn thoáng qua thời gian rồi lại ngủ.
Mà lúc này Cố Niệm Niệm nói hôm qua ba giờ sáng Ôn Đình Vực mới ngủ.
Trong mắt dì Lý xuất hiện một tia suy nghĩ sâu xa.
Nhìn vẻ mặt Cố Niệm Niệm hôm nay vui vẻ thỏa mãn, chẳng lẽ tiên sinh cùng Có tiểu thư đêm hôm qua lăn lộn hơn hai giờ?
Di Lý biết có chút lời hạ nhân khó mà nói, nhưng bà là nhiệt tình vẫn nhịn không được.
“Cố tiểu thư, có lời này dì không biết có nên nói hay không.” Dì Lý thử nói.
Cố Niệm Niệm uống một ngụm sữa bò: “Dì Lý, dì nói đi.”&p “Cố tiểu thư, dì biết vợ chồng tân hôn là củi khô lửa cháy, nhưng tiên sinh công việc thật sự quá bận, cháu vẫn là phải khuyên tiên sinh tiết chế một chút. Sinh hoạt vợ.
chồng làm tới tận ba giờ sáng thật sự quá hao tổn tinh thần.” Dì Lý đầy mặt lo lắng nói.
“Phốc!”&p Ngụm sữa bò trong miệng Cố Niệm Niệm trực tiếp phun ra.